Đúng vậy, vào ngày đầu tiên cô làm dâu thì Lâm Tiểu Nguyệt đã bắt đầu quán xuyến mọi việc trong nhà.
Sau khi cô dành thời gian ra đút Nhan Dương ăn uống xong thì trên bàn đã không còn đồ ăn cho cô nữa rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt cố gắng nhai nuốt hai cái bánh bao đã vàng vừa khô khan vừa khó nuốt này, suýt chút nữa đã làm cho bản thân mình nghẹn đến chết.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Trước đây, chén đũa đều là do Vương Tú Anh dọn rửa.
Nhưng mà bây giờ cô đã tới nhà này làm dâu thì tất cả mấy chuyện này Vương Tú ANh phủi tay sạch sẽ đùn đẩy hết cho cô.
Kiếp trước, Lâm Tiểu Nguyệt lớn lên trong sự sủng ái và yêu thương của người lớn trong nhà, bởi vì thành tích học tập của cô tốt, cho nên mọi người trong nhà đã coi cô như mầm non tốt để nuôi dạy thành tài.
Kết quả là cô lại bị xuyên tới thời đại nông dân nghèo khổ, bần cùng như thế này.
Còn phải gánh trên vai bối cảnh thân phận của cơ thể này nữa, làm cho cô cảm thấy vô cùng bị ấm ức.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân cô cũng gặp được cái hên trong cái rủi.
Dù sao, ở trong cuộc đời trước, bởi vì thức đêm để nghiên cứu một quyển sách rồi làm cho cô bị chết đột ngột trên bàn làm việc, cho nên hiện tại khi cô còn có thể sống được trong thời đại này, cũng coi như là nhặt lại được cái mạng nhỏ đi.
Rốt cuộc cô cũng đã tới đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại đây sinh sống thôi.
Còn thở được, sống được là quá hoàn hảo rồi.
Lâm Tiểu Nguyệt tự nhủ với lòng mình rằng: Đời này, cô nhất định phải sống một cuộc sống thoải mái nhất, sẽ tuyệt đối không vì những chuyện khác mà gây ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân mình!Sau khi Lâm Tiểu Nguyệt rửa chén xong đi ra ngoài, sắc trời đã hoàn toàn bao phủ màn đêm đen như than, trong viện cũng không thấy bóng dáng của người nào cả.
Bởi vì bây giờ là mùa thu, từng trận gió thu thổi mạnh vào trong sân nhà, Lâm Tiểu Nguyệt mặc bộ quần áo mỏng manh đi ngang qua trong sân,