Chiếc đũa còn chưa nâng lên thì Vương Tú Anh đã đặt một chén cơm ở trước mặt Lâm Tiểu Nguyệt: “Cô đút cho Tiểu Dương ăn trước, thằng bé ăn xong thì cô mới được ăn”.
Lâm Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Nhan Dương bên cạnh, trong tay anh còn cầm một quyển sách, cúi đầu chuyên tâm lật.
Cảnh tượng này đúng là cốt truyện ở trong sách.
Nhan Dương nhân cách một đứa trẻ 6 tuổi, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều là do một tay Vương Tú Anh xử lý lo liệu.
Đút cơm là việc đầu tiên……Vương Tú Anh mua một người vợ cho Nhan Dương cũng là vì muốn giao Nhan Dương cho vợ chăm sóc.
Nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt liền rất chán ghét điểm này, vừa mới bắt đầu, từ chối tất cả hành vi chăm sóc Nhan Dương.
Kết quả, bị vợ chồng Vương Tú Anh tay đấm chân đá dạy dỗ!Nghĩ đến hậu quả thê thảm kia, Lâm Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn bưng bát cơm lên, gắp đồ ăn múc cơm, làm nhiệm vụ đút cơm trước, còn chuyện phản để về sau lại nói.
“A”Nhan Dương vừa lật cuốn sách vỡ lòng trên tay, vừa há mồm, tiếp nhận cơm mà Lâm Tiểu Nguyệt đút.
Lúc này, khoảng cách của hai người rất gần, Lâm Tiểu Nguyệt mới có thể nhìn rõ Nhan Dương.
Nhan Dương có mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, phía dưới là đôi môi không cười vẫn cong lên, ngũ quan này rất hài hòa, giá trị nhan sắc không thấp!Lâm Tiểu Nguyệt chửi thầm: Nhìn dáng vẻ này thì đúng là các vai ác trong tiểu thuyết thật sự đều là nhan vương, ở trong văn niên đại cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà nghĩ lại thì nam xứng có thể đoạt nữ chủ của nam chủ, giá trị nhan sắc có thể thấp sao?“Không muốn ăn khoai