"Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của các cô, tôi sẽ đi tìm quản lý khu phố của các cô!"Trông thấy quản lý Thái lớn tiếng quát tháo, Hạ Thải Vân đã biến từ cao thủ vênh váo trở nên rụt rè như chuột lột.
Sau khi bừng tỉnh thì Hạ Thải Vân mới nhận ra mình đã đánh nhau với người đàn bà chanh chua - Triệu Vân Vân trước mặt mọi người.
"Tôi, không phải tôi cố tình gây rối đâu, con bé, con bé là vợ của con trai tôi.
""Làm mẹ chồng thì chẳng phải bà nên răn dạy con dâu mình hay sao?""Đây là chuyện gia đình, là mâu thuẫn nội bộ, ông quản được chắc?"Hạ Thải Vân suy tư, vừa thốt lên câu ấy thì đầu đã nhanh chóng nhảy số.
Triệu Vân Vân chỉ biết đứng đó, cúi đầu im lặng, nom rất đáng thương.
Hạ Thải Vân thừa dịp quản lý Thái không chú ý thì dứt khoát cầm túi xách trên quầy hàng rồi chen vào đám đông bỏ chạy trong tích tắc.
Triệu Vân Vân nhìn Hạ Thải Vân chạy xa, ánh mắt u ám.
Quản lý Thái thấy Triệu Vân Vân không chạy, lên tiếng bảo cô ta dọn dẹp bãi chiến trường.
Đánh xong đã muốn chạy, nào có chuyện tốt như thế chứ.
"Bà ấy chạy mất rồi, còn cô vẫn phải quét sạch đống này, khắp mặt đất đều là tóc với máu, bẩn thỉu quá, thế này thì làm sao mọi người dám vào mua đồ nữa chứ.
"Triệu Vân Vân bị quản lý Thái nhìn chằm chằm, chẳng dám hé môi, xoay người nhận chổi rồi bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường.
"Mọi người đừng nhìn nữa, làm gì thì làm đi, giải tán giải tán.
""Mọi người đừng chặn cửa, bên ngoài vẫn còn người muốn vào mua đồ đấy.
"Đám