“Chú út, cháu, cháu không sao, chỉ là trong lúc nhất thời cảm thấy rất nhớ mọi người mà thôi.
” Lâm Tiêu Đồng đã lớn thế này mà còn khóc đến như vậy, cô cảm thấy hơi xấu hổ, đứng dậy cầm khăn nóng mà Tạ Nghệ đưa cho lau mắt.
Vì hôm nay cháu ngoại gái về lại mặt nên buổi sáng Vệ Kiến Viễn đã xin nghỉ nửa ngày, ăn trưa xong mới vội vã đi làm.
Nhà họ Vệ ở trên lầu ba, bởi vì chú út Vệ Kiến Viễn có cấp bậc cao, phòng ở chia cho cả nhà cũng được coi là lớn.
Căn nhà ước chừng 70 mét vuông, trong thời đại này đây đã được xem thành một căn hộ thật sự, phòng ở được chia thành ba gian, cộng thêm một cái ban công nhỏ.
Bởi vì ngày mai Tạ Nghệ còn phải lên xe lửa, nên hiện tại anh đã ở lại trong gian phòng của cô chợp mắt một lát.
Lâm Tiêu Đồng và dì út nhỏ giọng thảo luận ở phòng ngủ chính.
"Tiêu Đồng, cháu nói thật với dì, cháu ở nhà họ Tạ bên đó sống như thế nào?"Cô biết dì út sẽ nhịn không được lên tiếng hỏi han.
"Rất tốt ạ, bên đấy không ở nhà chung cư giống bên mình mà đều là tứ hợp viện, mấy nhà dùng chung một cái sân.
"“Cả khu nhà lớn bao gồm hai khoảng sân nhỏ, nhà họ Tạ ở sân sau, gồm hai gian phòng chính khá lớn và một gian buồng trong, nhà ít người nên dễ ở.
”Chờ Tạ Nghệ đi rồi, bản thân cô có thể độc chiếm một gian phòng lớn, mới nghĩ thôi đã cảm thấy