Bạch Mẫn là một người có chủ ý kiên quyết, nếu cô ta đã quyết định có mối quan hệ tốt với Tưởng Vân, dĩ nhiên cô ta sẽ phát huy tối đa các kỹ năng xã giao.
Cô ta chọc khuỷu tay của Tưởng Vân, quan tâm hỏi: “Có khi nào cô bị bệnh rồi không? Tôi thấy cô ngủ cả một đoạn đường á.
Bây giờ cô đừng ngủ nữa, xe sắp tới trạm ga rồi, có lẽ đã có những người ở trấn Thạch Đường đợi sẵn ở nhà ga rồi đấy, tôi thấy cũng phải ít nhất đến tối mới có thể ổn định.
Trong balo của tôi có mang theo thuốc nè, hay là cô thử xem?”Tưởng Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Mẫn trong vài giây, sau đó cô định thần lại, lắc đầu và giải thích: “Không cần, tôi không phải bị bệnh, là do mùi trong xe khó chịu thôi.
Cảm ơn ý tốt của cô…”Cô không dám thuốc gì cũng đều uống vào bụng.Hệ thống y tế ở nơi trú ẩn Tinh Hà đủ để giải quyết một số vấn đề nhỏ.
Sau khi đến nông thôn, cô sẽ xem liệu mình có thể thu thập một số vật dụng y tế hay không, đề phòng lỡ như phát sinh tình huống gì đột ngột thì cũng không bị luống cuống.Bạch Mẫn hạ quyết tâm muốn thân thiết với Tưởng Vân hơn chút nữa, khó khăn lắm cô ta mới nghe được Tưởng Vân nói một hơi nhiều lời như vậy, lập tức nhiệt tình: “Chúng ta đều cùng đến tỉnh Đông Sơn mà, cho nên càng cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhiều hơn.
Tôi nghe người nhà tôi nói dân bản địa ở đây hay bắt nạt người ngoài lắm, chúng ta cần phải đoàn kết lại mới được.”“Tưởng Vân, giới thiệu với cô đây là bạn của tôi, tên Trương Xuân Hoa.
Hai chúng tôi lớn lên cùng một viện, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn thân như chị em ruột luôn á.
Hai chúng tôi đã thống nhất, muốn xuống nông thôn thì cùng nhau xuống, nếu muốn kết hôn thì phải cùng nhau gả.”Tưởng Vân: “?”Cô nghẹn hết mấy giây, mới nhắc nhở một câu: “Đa thê là phạm pháp đó…”Bạch Mẫn: “?”Trương Xuân Hoa: “?”Khuôn mặt Bạch Mẫn nháy mắt trở nên đỏ bừng: “Ôi trời, cô nói gì thế! Ý tôi là chúng tôi muốn cùng nhau tìm bạn đời thì cùng nhau tìm, chứ không phải người có người không.
Tuyệt đối sẽ không để tình