“Tàu sắp đến nơi rồi, chúng ta có thể gặp nhau thì đây chính là duyên phận.
Nếu có thể được lựa chọn nơi để đi và đến cùng một chỗ, tôi nghĩ chúng ta có thể thành lập một đội, như vậy khi đến nông thôn có thể giúp đỡ, quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”Tưởng Vân không có ý kiến gì, cô nhìn bộ dáng Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa đồng ý, cũng không nói những lời mất hứng.Người như Lệnh Thái Nhạc, thoạt nhìn không giống như có lòng xấu, chính là đối với nữ thanh niên hơi ân cần thái quá, thiếu điều muốn viết hết tâm tư lên mặt luôn rồi.----------Khi tàu đi vào ga ở thành phố Tế, nó ầm ầm một lúc rồi cuối cùng dừng lại trên sân ga.Thành phố Tế Mới vừa có một cơn mưa, không khí trong lành ẩm ướt hơi se lạnh.
Tưởng Vân từ trong túi lấy ra một cái áo khoác để mặc, mang theo chiếc túi da rắn căng phồng, cùng Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa đi về phía trung tâm giáo dục thanh thiếu niên.Lệnh Thái Nhạc là một “người tốt”, chủ động giúp Bạch Mẫn khiêng một cái túi vải, mệt đến mức trên trán đã toát mồ hôi.Tưởng Vân thấp giọng hỏi Bạch Mẫn một câu: “Hai người…là người yêu của nhau hả?”Mặt Bạch Mẫn lập tức đỏ tới mang tai.Trương Xuân Hoa vẫn luôn không nói lời nào hình như bị những lời này của Tưởng Vân đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cô ấy vốn đứng ở bên kia Bạch Mẫn, lập tức vòng qua Bạch Mẫn đứng trước mặt Tưởng Vân, thấp giọng nói: “Cô cũng nhìn ra được? Tôi nói với Bạch Mẫn rồi mà cô ấy không tin.
Hai con mắt của anh ta gần như dính chặt lên người cô ấy, hơn nữa chúng ta