Trương Xuân Hoa và Bạch Mẫn luôn ở phía xa quan sát Tưởng Vân ở bên này, nhìn thấy Tưởng Vân hệt như một con lừa ra đang sức làm việc trong đội sản xuất như vậy, hai người họ đều trợn tròn mắt.
"Mẫn Mẫn, cô nàng Tưởng Vân này… Có phải đầu óc có bệnh hay không?" Trương Xuân Hoa hỏi.
Bạch Mẫn cũng chưa bao giờ thấy một người nào nhiệt tình yêu thương công việc đồng áng đến vậy, suy đoán trong lòng cô ta về việc Tưởng Vân cũng là người xuyên không tới đây đã giảm đi mấy phần.
Nếu Tưởng Vân đúng thật là người từ thời đại tương lai xuyên tới, sao có thể dám làm công việc đồng áng được chứ? Không phân biệt được ngũ cốc cũng là chuyện bình thường thôi.
Dù sao nếu cô ta không nhìn kỹ, sẽ không phân biệt được đâu là mạ lúa mì và đâu là cỏ dại.
Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa vẫn đang chú ý âm thầm quan sát như cũ, cho đến khi nhìn thấy Tưởng Vân gọi đội trưởng của đội sản xuất Hồng Kỳ đến, ghi xong điểm lao động, nói câu tạm biệt với thím Khiên Ngưu, sau đó vác cuốc quay về nhà.
Bạch Mẫn ngẩng đầu nhìn mặt trời càng ngày càng lớn ở trên đỉnh đầu, thầm nghĩ kem chống nắng mà cô ta lén bôi lúc sáng nhất định không thể chống lại được cái nắng to thế này, cô ta chợt hiểu vì sao Tưởng Vân lại cố gắng làm nhanh như vậy rồi: Đây không phải là đang tốc chiến tốc thắng làm xong công việc rồi chạy lấy người à?Nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị đen đi, tốc độ nhổ cỏ trong tay của Bạch Mẫn lập tức nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng vừa rồi cô ta cù cưa kéo dài công việc rất lâu rồi, lúc này đã bị phần lớn đội bỏ ở phía sau, nếu muốn vượt qua tiến độ của chủ lực thì khó khăn biết bao?----------Đợi đến giữa trưa khi chấm điểm lao động, Bạch Đại Thuyên đi gặp người ghi điểm lao động