“Đám thanh niên trí thức mấy người nghe cho rõ đây, các cô các cậu mới đến được vài ngày, tôi có thể tha thứ cho sự tay chân vụng về của cô cậu.
Nếu ba ngày hoặc năm ngày nữa mà vẫn cứ như vậy, làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu điểm lao động, điểm lao động không đủ sẽ không có lương thực, đến lúc đó phải bị đói thì cũng ráng mà chịu ha!""Trong nhà các người có tiền, trong tay có phiếu, mỗi người đều là tổ tông thần thông quảng đại, không hiếm lạ gì điểm lao động đổi lấy lương thực, nhưng tôi nói cho các cô các cậu biết, nếu như cô cậu còn muốn quay trở về thành phố, muốn trong thôn viết thư giới thiệu cho các người thì phải nghiêm túc làm việc, Chúng tôi đều nhìn ra cô cậu là loại người gì, nếu cả ngày lừa gạt chúng tôi lại còn lãng phí lương thực...Đến lúc đó đừng có cầu xin chúng tôi viết những điều tốt đẹp trong thư giới thiệu cho cô cậu!""Cũng không cần cố gắng làm màu cho đẹp gì cả, miễn là các người viết ra những việc làm thực sự của mình, các người có thể trở về thành phố được hay không, tự các người suy nghĩ đi."Trương Xuân Hoa như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.Đồng tử Bạch Mẫn hơi co rụt lại, không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của cô ta.Đúng vậy...!Những thanh niên trí thức này có thể trở lại thành phố hay không còn tùy thuộc vào việc chính quyền địa phương có bằng lòng thả người hay không.
Nếu trong thôn cắn chết không chịu cấp giấy giới thiệu cho bọn họ, cho dù cô ta có bản lĩnh liên hệ trực tiếp gây ầm ĩ tới văn phòng thanh niên trí thức, phỏng chừng cũng sẽ không giải quyết được vấn đề, còn có thể sẽ rơi vào tai tiếng.Cô ta phải học hỏi một chút từ Tưởng Vân, xây dựng mối quan hệ tốt với những người ở Bạch gia trang.Lúc này Bạch Mẫn tự cho rằng bản thân cô ta đã tỉnh ngộ, khi quay đầu nhìn lại mối quan hệ thân thiết giữa Tưởng Vân và thím Khiên Ngưu, trong