Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Anh, trong mắt anh em là người không đáng tin cậy như vậy sao?” Lăng Thụy nhỏ giọng phản bác.“Ha ha.”Nghe tiếng cười đầy vẻ trào phúng của Lăng Cẩn, Lăng Thụy vội cam đoan: “Anh, em biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng.”Lúc này Lăng Cẩn mới hài lòng rời đi.…Lăng Cẩn và Lăng Thụy thuận lợi nhập học, đại đội tiểu học của nhà họ Lăng cũng khai giảng.Sau khi Lăng Cẩn đi, Lăng Nguyệt cũng không thể cả ngày vào phòng anh ấy đọc sách, người ở nhà cho rằng cô chỉ nhìn tranh, vốn dĩ không biết chữ, tranh đẹp hơn nữa thì cũng không thể xem mỗi ngày.
Đã đến lúc nói với gia đình là cô muốn học chữ, như vậy thì sau này cô mới có cớ để đọc sách.Lăng Nguyệt muốn học, người lớn đều rất vui, chỉ khổ các anh trai lại bị ông bà ba mẹ chê bai.Lăng Nguyệt cũng bắt đầu biết chữ, đương nhiên không thể bỏ lại Lăng Đường còn chưa đến lớp, Trần Bội Dung đích thần dạy vỡ lòng cho hai người.Không dạy thì không sao, vừa dạy Trần Bội Dung liền phát hiện con gái mình thật sự quá thông minh, dạy một lần là biết, thỉnh thoảng gặp một số từ hơi khó mới phải dạy lại lần nữa (Lăng Nguyệt nói: con giải vờ).
Hơn nữa trí nhớ còn rất tốt, đã gặp là sẽ không quên, thật sự là một thiên tài.
So với Lăng Nguyệt, tiến độ học của Lăng Đường chậm hơn rất nhiều, bình thường đều phải dạy bốn năm lần, lúc hỏi lại đôi khi sẽ quên.
Xét thấy tiến độ của hai người khác nhau, Trần Bội Dung tách hai người ra để dạy riêng.Trần Bội Dung dạy được hai ngày, trường học đã bắt đầu khai giảng.
Sau khi khai giảng, Trần Bội Dung không có thời gian, ban ngày phải đi dạy, khuya về nhà còn phải soạn bài, thế là bèn nhờ các anh trai giúp đỡ.
Lăng Phách lớp hai vui vẻ nhận nhiệm vụ dạy em trai và em gái, nghĩ đến việc trở thành thầy giáo mà thích mê.Sau khi dạy Lăng Nguyệt một tuần, Lăng Phách lớp hai trở nên tự bế.
Em gái