Nhóm dịch: Thất Liên HoaVừa bước sang tháng ba, một ngày mùa bận rộn mới lại bắt đầu.Bầu không khí phấn khởi vì mùa thu hoạch bội thu năm ngoái dần phai nhạt, một số người trong đại đội nhà họ Lăng lại khôi phục trạng thái kéo dài công việc như trước, Lăng Hằng Nghị thấy vậy bèn nhíu mày.
Vì lẽ đó ông ấy chỉ đành ngày ngày ra ruộng để giám sát, có điều Lăng Hằng Nghị chỉ có một mình, cả đại đội lớn thế này nên sao có thể bao quát hết được.
Với cả những người kia đợi ông ấy đi rồi bèn chứng nào tật nấy, nên cày vừa vụ xuân năm nay hoàn thành trễ hơn năm trước gần một tuần lễ.
Haiz, đúng là mấy tên chả được tích sự gì, chỉ tiếc rèn sắt mãi mà không thành thép nổi.Có điều mỗi khi kết thúc vụ xuân và bắt đầu chuẩn bị đi hái nấm dại trong rừng, những thành phần ưa rề rà khi tập thể bắt đầu làm việc người này còn nhanh chân hơn người kia, không có tinh thần tập thể gì cả.Lăng Hằng Nghị chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu đất là của riêng họ và họ thu hoạch được nhiều lương thực hơn, thế thì có phải họ sẽ phân công cho nhau và tích cực hơn trong việc đồng áng hay không.
Ông ấy nghĩ vậy bèn gọi bí thư của đại đội đến để bàn bạc với nhau, thế nhưng cuối cùng phải chấm dứt vì đi vào ngõ cụt.
Bởi lẽ chưa có chính sách nào ở trong huyện lẫn trấn trên, do đó đại đội không được thực hiện những việc làm đặc biệt.Kết thúc việc đồng áng, đại đội nhà họ Lăng đều túa nhau lên núi hái khuẩn nấm.
Những người lanh lẹ kết đội để đi xa hơn, thông thường chả có ma nào đến nơi này hái nấm cả, vì vậy họ đã thu hoạch được rất nhiều.
Những người đàn ông to gan thì tiến sâu vào trong núi Thanh Long, nhóm người này thu hoạch còn nhiều hơn.Vào thời điểm hiện tại của một năm về trước, Lăng Nguyệt chỉ mới chập chững biết đi nên không thể lên núi cùng mọi người.
Năm nay cô bé đi đã vững hơn,