Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng bây giờ ông có cậu học trò Lăng Cẩn cũng không tồi.
Lăng Nguyệt lại là em gái Lăng Cẩn, có lẽ mình còn có thể thu nhận một học trò nhỏ nữa.
Nghĩ đến đây, Phùng Thiên Đông không kìm được cười tủm tỉm.Nhà cũ của Phùng Thiên Đông được người bệnh cũ trợ giúp sửa chữa, ngắn ngủi mười ngày đã hoàn công, Phùng Thiên Đông cũng dọn khỏi nhà họ Lâm cách vách, về nhà mình ở.Nhà cũ của ông còn giấu không ít thứ tốt đây này.Phùng Thiên Đông đến chỗ cây lựu trong nhà cũ, đào ra mấy thỏi vàng nhỏ, trang sức bằng vàng bạc và ngọc, còn có một ít đồ cổ do tổ tiên truyền lại.Quan trọng nhất chính là một rương sách thuốc Phùng Thiên Đông đào từ đất trống vườn sau, có tổ truyền, cũng có góp nhặt từ nơi khác về.
Ông nhớ kỹ lúc ấy mình cẩn thận phong kín cả rương, lập tức mở rương lấy một quyển ra kiểm tra.
Sách không bị ẩm, bảo tồn rất tốt, đúng là tốt quá rồi.
Với một lão trung y mà nói, sách thuốc còn quý giá hơn vàng bạc nhiều lắm.
Vàng bạc có giá, mà phương thuốc và liệu pháp điều trị trong sách là vô giá.Phùng Thiên Đông bán hai thỏi vàng, lần nữa trang hoàng lại y quán, định khai trương trở lại.
Giờ cái ông cần chính là dược liệu, còn đang định đi mấy chỗ từng nhập hàng trước kia xem thử, lại đúng lúc nhận được đồ nhà họ Lăng gửi tới.Thoạt nhìn chất lượng những dược liệu này không tệ, số năm cũng đầy đủ, đa số khá hơn so với thuốc ông ấy từng dùng trước kia.
Chẳng qua là người bào chế không quá quen tay, nhưng thư nói người bào chế là Trần Tú Uyển nên ông ấy không cảm thấy lạ.
Khiến Phùng Thiên Đông mừng chính là trong số dược liệu có thiên ma, hà thủ ô và thiết bì thạch hộc.
Thiên ma và hà thủ ô đủ số năm cực kỳ quý, mà thiết bì thạch hộc là một cực phẩm dùng để dưỡng sinh.Bất cứ lão trung y nào cũng vô cùng quý trọng thuốc bắc, thế nên Phùng Thiên Đông lập tức nhấc bút hồi đáp: Trong thư, đầu tiên