Nhóm dịch: Thất Liên HoaLý Hồng Mai chưa bao giờ nghĩ đến việc làm đồ ăn bán, nghe vậy thì hơi động lòng.
Anh cả Lăng Vệ Quốc nằm trong đội dân binh, chị dâu cả là hộ sĩ trong viện vệ sinh.
anh hai là đội vận tải, chị dâu hai là chủ nhiệm phụ nữ.
Tuy cậu tư không phải công nhân nhưng đầu óc lanh lợi, người khác không biết chứ Lý Hồng Mai lại biết em tư kiếm rất nhiều tiền, em dâu còn là giáo viên nữa chứ.
Mà vợ chồng bà lại chỉ có tiền trợ cấp của Vệ Quân, còn mình thì chỉ biết hái chút nấm khô bán lấy tiền.Trần Bội Dung thấy Lý Hồng Mai do dự thì cũng khuyên nhủ: "Tay nghề của chị dâu ba tốt như thế, em cảm thấy rất ổn.""Có được thật không?" Lý Hồng Mai vẫn không dám quyết định."Cháu cảm thấy được." Lăng Nguyệt nói."Cháu cũng cảm thấy được." Lăng Đường nói hùa theo.Lý Hồng Mai dở khóc dở cười, nhéo hai gương mặt múp míp của cháu trai, cháu gái: "Hai đứa nhóc con thì biết cái gì mà được với không được.""Bác ba làm bánh hoa hồng ngon lắm.""Chắc chắn ai cũng thích ăn bánh thím ba làm, lần trước cháu mới ăn hai cái đã hết veo rồi.
Thím ba, nếu thím làm bán thì có thể chừa phần cho cháu với em gái không ạ.""Phần phần phần, cho hai đứa ăn đủ thì thôi." Lý Hồng Mai quyết định muốn làm, không thì cũng có lỗi với sự ủng hộ của bé con và Lăng Đường rồi.
Hơn nữa, dù bán không được cũng có thể cầm về nhà ăn, không phải lãng phí.Chờ lần họp chợ trên trấn tiếp theo, Lý Hồng Mai làm một trăm ba mươi cái bánh, để ba mươi cái ở nhà, cầm ba mươi cái đến chợ bán.
Trần Tú Uyển cũng dẫn Lăng Đường và Lăng Nguyệt đi cùng.Vừa đến buổi chợ, Lý Hồng Mai lúng túng không biết phải thét bán thế nào, một lúc lâu cũng không có ai hỏi thăm.Lăng Nguyệt thấy vậy hỏi xin Lý Hồng Mai hai cái bánh,