Bác ta nhìn chằm chằm phong thư phình lên trong túi quần Mạnh Ninh: "Vậy thì chắc đền không ít tiền đâu nhỉ?"Mạnh Ninh không hé răng, thế là ngay trước mặt mọi người, bác ta lập tức sầm mặt xuống."Ninh Ninh ạ, bác nói với cháu thế này nhé, bếp nhà cháu chẳng còn chút gạo nào.
Lần này phải túc trực linh cữu ba ngày, họ hàng người thân tới nhiều như vậy, theo tục lệ thì chúng ta phải giữ người lại ăn cơm.Bây giờ cháu ở đây túc trực ba cháu không đi đâu được.
Không thì, cháu đưa bác ít tiền, bác mua ít gạo với rau cỏ cho."Mạnh Ninh im lặng lắng nghe, rồi mỉm cười: "Được ạ."Mạnh Ninh lấy phong bì ra, chỉ chừa lại phần danh sách ở cuối cùng trong đó.Còn lại thì cô đưa hết cho bác ba, cười dịu dàng nói: "Vậy cháu làm phiền bác ạ."***Ba ngày sau hạ táng Mạnh Thành ở nghĩa trang mà ông đã chọn từ trước.Mạnh Ninh nắm tay Đông Đông, ôm di ảnh theo đám họ hàng người thân đi về nhà.Vừa bước vào cửa nhà, còn chưa kịp đặt di ảnh xuống thì cô đã nghe thấy bác trai ba Mạnh Tây lên tiếng ra chiều ta đây trưởng bối."Ninh Ninh ạ, hai chị em ở vậy thì cũng không phải biện pháp.
Bác bảo bác gái với anh Khải của cháu tới đây ở vài ngày với hai đứa."Mạnh Khải là con trai cả của Mạnh Tây, lớn hơn Mạnh Ninh ba tuổi.Anh ta không học đại học, cũng