Thấy Lâm Tú Quyên không phản bác lại, trong lòng Lâm Tú Mỹ hơi mừng thầm trong lòng, kiếp trước Lâm Tú Quyên cầm tiền trợ cấp lấy người thành phố, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh Tạ Viễn Chí trở về như thế nào, lần này cô ta muốn Lâm Tú Quyên cô phải hối hận xanh ruột mà không làm được gì.
Cả hai người đều trầm ngâm, cuối cùng Lâm Tú Mỹ phá vỡ sự im lặng: "Chị Quyên, chị yên tâm, em sẽ không nói bậy chuyện giữa chị và thanh niên trí thức Chu, nhưng thanh niên trí thức Chu thể hiện như vậy, em nghĩ hai người vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt.
" Chờ thêm hai năm nữa, Chu Thần sẽ vì kết hôn với cô mà không thể trở về thành phố, đến lúc đó nhất định cũng sẽ căm hận cô.
"Tú Mỹ, đồ có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, giữa chị và thanh niên trí thức Chu thì có thể có chuyện gì chứ, vốn dĩ trước cửa quả phụ có nhiều lời đàm tiếu, nếu có người nghe được em nói, không phải là cố ý chặt đứt đường sống của chị sao?" Lâm Tú Quyên có chút không vui nhìn cô ta.
"Xem em kìa, từ nhỏ đến lớn đều ăn nói vụng về, chị Quyên đừng để trong lòng nha.
" Lâm Tú Mỹ siết chặt lòng bàn tay, nở nụ cười làm lành nhìn Lâm Tú Quyên.
Lâm Tú Quyên giả vờ không vui phất tay với cô ta: "Chị biết phòng hai phòng ba các em không hòa hợp với nhà chị, nếu em không có việc gì thì đi đi.
""Chị Quyên, chị nói vậy khiến người khác đau lòng đó.
Chúng ta đều là người một nhà, em có thể không lo cho chị sao? Em không chịu nổi thái độ của mấy bà cô trong thôn nên mới cố ý tới đây nhắc nhở chị một tiếng.
" Nói xong cô ta lặng lẽ dùng dư quang liếc nhìn Lâm Tú Quyên bên cạnh, chờ cô vội vàng hỏi mình.
Nhưng điều làm cô ta thất vọng là Lâm Tú Quyên chỉ khẽ cau mày, không hỏi thêm gì nữa, cô ta chậm rãi nắm chặt tay, nghĩ tới còn hai năm nữa mới đến đợt đề cử cuối cùng của đại học công nông binh năm 1977, cũng chưa cần nóng vội như vậy.
Sở dĩ Lâm Tú Quyên nhíu mày là vì cô nhất thời không hiểu mục