Nghĩ đến đây, sự rối rắm vì Lâm Tú Mỹ đột nhiên tới vừa rồi trong lòng cô đã biến mất, mặc kệ cô ta có ý đồ gì, cô chỉ cần nghĩ cách đối phó là được.
——Khi Lâm Tú Mỹ về đến nhà, cha mẹ đều đã đi làm, ngay cả Lâm Tú Lệ cũng thế, ngoại trừ Chu Vân Hoa đang mang thai thì chỉ còn lại Lâm Tú Bình chín tuổi và em trai Lâm Văn Đào của cô ta ở nhà.
Lâm Văn Đào tám tuổi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp hạo của cô ta: "Chị, chị lại trốn đi đâu thế, vừa nãy bà nội không tìm được chị, nói tan làm sẽ cho chị biết tay.
"Lâm Tú Mỹ hôm nay không đi làm đã sớm tìm lý do, nên cũng không để ý lời Lâm Văn Đào, chỉ nhân cơ hội véo cánh tay nó: "Đừng có làm phiền tao, nếu tao gặp chuyện thì mày cũng không thoát đâu.
"Chỉ cần nghĩ đến sự thiên vị trong nhà, lực tay của Lâm Tú Mỹ càng lúc càng mạnh, Lâm Văn Đào hơi kinh ngạc nhìn cô ta, cuối cùng mếu máo, nước mắt lăn dài, khóc nức nở nói: "Em phải mách bà với mẹ, chị đánh em.
""Mày mách đi, có ai thấy tao đánh mày sao, mày mách một câu tao đánh một cái.
" Nói rồi hung hăng giơ bàn tay lên.
Tuy Lâm Văn Đào mới tám tuổi, nhưng cũng đã nhận thấy sự thay đổi của chị gái mình, rõ ràng nhất là lời nói của chị càng ngày càng quan trọng với mẹ hơn, mẹ nó cũng không nuông chiều nó như trước nữa, nghĩ đến đây, Lâm Văn đào có chút lúng túng, hiện tại nó còn đánh không lại Lâm Tú Mỹ.
Thấy nó như vậy, Lâm Tú Mỹ không khỏi cười lạnh, đời này Lâm Văn Đào mơ mà được trèo đầu cưỡi cổ cô ta.
Sau khi công nhân lần lượt nhận xong dụng cụ, Lâm Tú Quyên liền rảnh rỗi không có gì làm, đúng là thời điểm buồn ngủ mùa xuân, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chờ đến khi có tiếng nói chuyện bên ngoài truyền đến mới chợt giật mình tỉnh giấc.
Là công nhân đến trả dụng cụ, Lâm Tú Quyên đứng dậy nhìn cái cốc lúc nãy Chu Thần đặt ở trên bàn, có chút ghét bỏ ném tới góc bàn.
Bởi vì quan hệ với Lâm Ái Quốc nên mọi người đều rất khách sáo với Lâm Tú Quyên, nhưng ánh mắt lại