----Cẩm Nhiên thấy bà cụ Thẩm đang lúng túng, cô nói: "Bà nội, con có đặt bẫy thú ở trên núi, để con đi xem có thu hoạch gì không.
Con đồng ý với Đoàn Đoàn làm cho thằng bé món sở trường của bà là thịt thỏ hầm rồi."Nói xong Cẩm Nhiên bỏ chạy ra ngoài, ba Thẩm vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bà cụ Thẩm không cho, nói ông ta phải tiếp khách. Một hồi sau đám người ông cụ Thẩm mới trở về.Đoàn Đoàn hơi mất hứng nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị quên em rồi sao, trò lấy bẫy thú vui như vậy, sao chị không đưa em đi theo.""Oẳng oẳng ~·" Mày cản tao làm gì, tao cảnh cáo mày nha, dám động vào lông tao, tao sẽ ra tay.Cẩm Nhiên chạy lên trên núi, nhắm rừng sâu đi một đoạn, rồi cô bắt đầu đào hố, làm bẫy thú. Mẹ viện trưởng có nói cho cô biết, nếu có bất kỳ lời nói dối nào, việc tiếp theo cần làm chắc chắn phải tạo ra kết thúc tốt đẹp, biến nó thành sự thật.Sau khi làm xong, Cẩm Nhiên liền bước vào không gian, tìm một con thỏ nhỏ và gà rừng, vừa hay không gian của cô có người nuôi dưỡng những đồ ăn thôn quê này.Cô bắt bọn nó ngụy trang thành dáng vẻ chết thảm sau khi trượt chân rơi xuống hố. Ở trong không gian của cô, bây giờ cô thật sự là người có núi châu báu, cái gì cũng có thể lấy ra.Nhìn thấy tất cả đều đã được sắp đặt hoàn hảo, Cẩm Nhiên không còn gánh nặng, cô vui vẻ đi về nhà.Sau khi về đến nhà, bà cụ Thẩm nhìn thấy thu hoạch của Cẩm Nhiên, bà vui vẻ nói: "Đúng là Ny Ny yêu của bà mà, thật là có phúc khí, những thứ này đều có thể lấy được từ bẫy săn."Vương Thúy Phân cũng vui vẻ gật đầu.Bác gái cả ghen tỵ bĩu môi, bà ta thấy, chính là ông trời bất công, có đôi khi chồng mình cũng đi săn nhưng không khoe khoang như vậy.Còn nhà chú ba số cũng quá tốt, được làm việc ở thị trấn.
Thật sự là ông trời không có mắt, chuyện tốt gì cũng đều cho nhà họ.Bác gái hai cúi đầu làm việc, nhưng trong ánh mắt của bà ta đầy oán hận và không cam lòng. Nhà chú ba quả thực là tốt số. Sinh con đầu lòng đã sinh ra một đứa con trai mập mạp, lần thứ hai cũng lại sinh