Sự đồng ý của bà ta khơi dậy dục vọng dốc bầu tâm sự của Chu lão tam, ông ta đặt ống khói sang bên cạnh, hai tay khép lại trên đầu gối, hạ thấp giọng nói: "Đêm đó đi núi Bắc Đẩu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”Đương nhiên, ở trong miệng Chu lão tam, ông ta tự động làm đẹp hành vi Chu Kiến Thiết muốn trộm tế phẩm thành Chu Kiến Thiết lo lắng tế phẩm bị dã thú trên núi ăn, cho nên cố ý đi tới canh giữ, ai biết đụng tà, chạy nhanh xuống núi, lại bị thôn trưởng bọn họ bắt được rồi hiểu lầm."Không biết thần linh có phải hiểu lầm hay không, cho nên hàng tội nhà chúng ta." Cho nên tối hôm đó mới có mưa kỳ quái như vậy, mười mấy người đàn ông đồng hành trong thôn không phát hiện, chỉ có hai người bọn họ phát hiện.Phùng Tam Nương nghe xong, thay ông ta thấy bất bình: "Thần linh này sao lại không phân biệt được tốt xấu, Kiến Thiết ngủ cũng không ngủ, đi trông đồ cho thần linh đó!”Chu lão tam mơ hồ đáp một câu: "Có thể là do thần linh hiểu lầm rồi.”Thần linh đến tột cùng hiểu lầm hay không hiểu lầm, Phùng Tam Nương không biết, bà ta chỉ biết không được đắc tội thần linh.Bà ta quay đầu nói với Chu lão tam: "Nếu chuyện này xảy ra ở núi Bắc Đẩu, vậy chúng ta tìm cơ hội len lén lên núi bồi tội cho thần linh đi.”Chuyện này không thể thực hiện được, lúc con trai bảo bối gặp chuyện không may, Chu lão tam đã lén lút lên núi lau bụi cho thần tượng, lại dập đầu cầu khẩn, nhưng sau đó con gái vẫn đã xảy ra chuyện.Chu lão tam xua tay: "Thần linh không so đo như thế, nói không chừng là tà vật gì, bồi tội vô dụng, tôi chuẩn bị đi huyện thành tìm cao nhân hỗ trợ.”Nghe được hai chữ cao nhân, Phùng Tam Nương cũng động tâm tư, gật đầu nói: "Không bằng cũng đưa Tiểu Du cùng đi, từ sau khi nó rơi xuống nước đã giống như biến thành người khác.”Chu lão tam tìm bà ta thương lượng cũng không phải là vì đưa thêm một bình dầu đi, huống chi, ông ta đi huyện thành còn có chuyện khác muốn làm, dẫn theo Khương Du rất bất tiện."Sau này nói đi, gần đây Tiểu Du và người phụ nữ Lâm Xuân Hoa kia rất thân thiết, Lâm Xuân Hoa có tính tình gì bà còn không biết, xen vào việc của người khác, vạn nhất Tiểu Du nói lỡ miệng, bị bà ta nghe, cả nhà chúng ta cũng không có đồ tốt để ăn." Chu lão tam tìm một cái cớ tốt để từ chối.Phùng Tam Nương suy nghĩ thử cũng cảm thấy có đạo lý, không nắm lấy vấn đề này không buông nữa, mà lại hỏi: "Vậy ông chuẩn bị khi nào đi?”Chuyện này Chu lão tam cũng sớm đã nghĩ kỹ.
Ông ta nói: "Vài ngày nữa đi, chờ xong thu hoạch thu rồi mới đi, mấy ngày nay xuống ruộng kiếm thêm chút công điểm.” Hơn nữa vết thương trên cánh tay Chu Kiến Thiết còn chưa kết