Dưới ánh trăng mông lung, trên cửa sổ in một mớ bóng đen, quanh co khúc khuỷu ở trên cửa sổ, làm cho người ta kinh khủng nhất chính là, thứ kia tựa như còn đang động."A!" Chu Kiến Anh sợ tới mức ôm đầu thét chói tai.Kinh động đến hai vợ chồng Chu lão Tam và Chu Kiến Thiết cùng với nhà Vương lão ngũ và Trương Đại Sơn cách vách.Chu lão tam và Phùng Tam Nương thắp đèn, cầm một chiếc áo khoác khoác lên đã đi ra, lướt qua nhà chính, đẩy cửa phòng Chu Kiến Anh ra.“Kiến Anh, sao vậy?”Chu Kiến Anh sợ tới mức liên tục lăn lộn bò xuống giường, nhào tới, ôm Phùng Tam Nương, cả người run rẩy: "rắn, rắn.
Có một con rắn lớn ở trên cửa sổ!”Nghe vậy, Chu lão tam cùng Phùng Tam Nương đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một thứ vặn vẹo ở trên cửa sổ, hai vợ chồng cả kinh.Chu lão tam cầm đèn ra cửa, kết quả ngay cả ông ta cũng bị cảnh tượng ở cửa làm cho sợ tới mức da đầu tê dại.Bên ngoài cửa sổ của Chu Kiến Anh, xanh, trắng, đen, hàng chục con rắn quấn lấy nhau, có con vặn vẹo trên mặt đất, có mấy con còn trèo lên tường.
Bên cạnh mặt đất, còn có chút lông và máu chuột chết, mùi tanh ngút trời, ghê tởm đến mức Chu lão tam muốn nôn.Khương Du cũng đẩy cửa ra, che miệng dựa theo hoàn cảnh thét chói tai một tiếng, sau đó rụt rè ôm cánh tay, vòng vào trong phòng chính, hỏi Chu lão tam: "Chú Chu, làm sao bây giờ?”Nhiều rắn như thế, cũng không biết có độc hay không, Chu lão tam nuốt nước miếng: "Chú...!Chú gọi người tới giúp đỡ!”"Lão Ngũ, Đại Sơn..." Chu lão tam kéo cổ họng hô.Hai nhà kế bên đã sớm bị Chu Kiến Anh thét chói tai đánh thức, nghe Chu lão tam gọi bọn họ, hai người đàn ông mặc quần áo xong, vội vàng chạy tới: "Lão Tam, chuyện gì vậy?”Chu lão tam chỉ vào dưới cửa sổ Chu Kiến Anh: "Nơi này..."Hai người theo hướng ngón tay ông ta nhìn, đều trợn tròn mắt, trời ạ, nhiều rắn như vậy, bọn họ cũng không đối phó được."Có màu hùng hoàng không? Rắn dường như sợ thứ đó.” Vương lão ngũ xoa xoa tay, hỏi Chu lão tam.Tết Đoan Ngọ năm nay đã sớm qua, nhà ai còn giữ lại thứ đó.
Chu lão tam lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ?”Vẫn là Trương Đại Sơn có gan lớn hơn hơn chút, ông ấy cầm gậy ra, gõ gõ trên mặt đất.Bị ánh đèn chiếu rọi, lại xuất hiện nhiều người như thế, bản tính rắn sợ người xuất hiện, nhao nhao vẫy đuôi, dứt khoát lui ra ngoài sân.Thấy thế, Chu lão tam mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thứ này tự động chạy đi, bằng không thật sự dọa chết người.Rắn ở nông thôn rất phổ biến, không đáng sợ, nhưng thoáng cái có mấy chục con như vậy thì rất tà môn.
Vương lão ngũ và Chu lão tam có quan hệ không tệ lắm, ông ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu lão tam: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là hướng tới Kiến Anh nhà anh không? Kiến Anh nhà anh làm sao trêu chọc thứ này, ban ngày đuổi theo không buông thì thôi,