Nhiều lần còn bị người ta chen lấn mà cả người lảo đảo, đợi đến khi leo lên xe lửa, cô đã thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là nhìn thấy người ta đang nhốn nháo, chen chúc đầy đường, chính mình còn phải mở ra một lối đi, cô chỉ cảm thấy khẩu khí này của mình đến hơi sớm rồi.Đợi đến khi tìm được chỗ nằm, đầu tóc Cố Tri Ý đã lộn xộn, rối tung, trên trán cũng đầy mồ hôi, từ đó có thể thấy được trên đoạn đường này, cô đã ‘chém giết’ kịch liệt cỡ nào.Hai cái giường song song, ở giữa là một lối đi rất nhỏ, phân thành ba loại, đi lên xuống đều đi theo lối có bậc thang nhỏ bên này, lối đi nhỏ ở một bên khác là những bàn đồ ăn vặt gần cửa sổ, cũng có không ít người ăn đồ ăn vặt ở đây.Cha Lâm mua vé giường nằm cũng rất tiện lợi cho Cố Tri Ý, chỉ là lúc này trời đang nóng, trên lối đi nhỏ này đều đầy mùi mồ hôi, mùi hôi chân, mùi thức ăn lẫn lộn vào nhau, thật sự khiến người ta một lời khó nói.Cố Tri Ý cố gắng hết sức để kiềm chế cảm giác buồn nôn này.
Trên giường còn được phủ lên một tấm chiếu, với một người bị mắc bệnh sạch sẽ như Cố Tri Ý, cô cảm thấy trên này đã có không biết bao nhiêu người từng nằm lên, vương đầy mùi mồ hôi gì đó, ngẫm lại cô không thể nào tiếp nhận nỗi.Cũng may lúc ra cửa, cô đã mang theo một cái chăn, trải lên thì có thể nằm, đợi đến khi làm xong tất cả và ngồi xuống.
Cả người Cố Tri Ý đã đầy mồ hôi, sau lưng cô còn đổ mồ hôi như tắm.Đây chính là điểm bất tiện khi ngồi xe lửa.
Cố Tri Ý lập tức muốn đến nhà vệ sinh, lau qua cơ thể một chút, nhưng nhìn thấy người đang chật cứng, mà cô cũng không gấp lắm.Thế là cô chỉ có thể nhịn.
Nằm trên giường một lúc, tìm