Trong toa xe còn có rất nhiều người không mua được vé, nên đều phải đứng, người người chen chúc.
Cố Tri Ý phải vất vả lắm mới đến được chỗ lấy nước, vừa khéo phía trước còn có một người đang lấy, cô ở một bên chờ đợi, bên cạnh lại có một thím lớn tuổi đến bắt chuyện.Cố Tri Ý cũng biết người thời này khá nhiệt tình, chỉ là người phụ nữ này lại giống như đang điều tra hộ khẩu vậy, lúc đầu cô còn lễ phép trả lời, sau đó cô trực tiếp lấy lý do bản thân không khỏe từ chối nói chuyện cùng bà taBà ta có hơi ngại ngùng, sau đó lại biểu lộ trao đổi gì đó với người đàn ộng bên cạnh, gửi ám hiệu qua lại giữa họ với nhau.Cố Tri Ý đều không nhìn thấy những hành động này của họ.
Đến lúc cô lấy nước xong, thuận tiện đến nhà vệ sinh lau người một phen, lại quay trở lại chỗ ngồi, cô mảy may không biết có hai người đi theo sau lưng mình.Chờ đến khi cô đã về đến nơi, ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn với thím Hoàng, sau đó uống một chút nước, lúc này, cảm giác khó chịu mới dần dần bị đè ép xuống.
Cố Tri Ý dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.Mà một bên khác, cha Lâm sau khi rời khỏi nhà nghỉ thì đi đến bưu điện của thị trấn, phát một bức điện báo cho Lâm Quân Trạch, báo lại thời gian cụ thể Cố Tri Ý ngồi xe lửa đến chỗ đó.Điện báo sẽ đến sớm hơn xe lửa, bộ đội bên đó sẽ căn cứ vào thời gian xuất phát mà sắp xếp người đến đón ở trạm xe lửa, không đến nổi phải khiến cho Cố Tri Ý giống như con ruồi không đầu mà tìm người.Vốn dĩ Cố Tri Ý đang dựa đầu vào cửa sổ xe,