“Em lo cho hai người”, Mộc Linh nằm xuống, nhích người vào trong, cái giường này rất nhỏ, hai chị em phải nằm sát vào nhau thì mới có đủ chỗ để ngủ.“Ngủ đi, không còn sớm nữa!”, Mộc Ly kéo chăn đắp cho mình và Mộc Linh.“Vâng”, Mộc Linh cũng đã buồn ngủ, cô bé ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, ý niệm lóe lên trong đầu Mộc Ly, cô nhanh chóng tiến vào không gian.“Chủ nhân! Chúc mừng chị đã đạt được 10 điểm lực công đức”.“Cần bao nhiêu lực công đức mới có thể mở ra tòa tháp này?”, đây là điều mà Mộc Ly quan tâm nhất.“Một trăm điểm lực công đức”.Mộc Ly hiểu ra, liền lách mình ra khỏi không gian.Rắn lục nhỏ không còn gì để nói, chủ nhân thật vô tình, vào đây mà cũng không dành chút thời gian trò chuyện với nó.Một tiếng gà gáy xé tan bầu trời đêm, cả vùng thôn quê khói bếp lượn lờ, lại một ngày mới bắt đầu.Mộc Ly đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi Mộc Chính và Mộc Linh thì thấy hai đứa nhóc đã dậy: “Ăn sáng thôi!”“Được!”, Mộc Linh và Mộc Chính cùng đi vào bếp.Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một chén cháo bột ngô, tuy nhiên, ba chị em đều ăn rất vui vẻ.“Chị! Hôm nay đập nước được khai thông, sẽ có rất nhiều cá, đợi đến khi xong việc, em sẽ ra sông bắt cá!”, Mộc Chính buông bát đũa xuống, rồi dùng tay áo lau miệng.Hàng năm, vào thời điểm này, đập nước sẽ được khai thông, thôn dân nhân cơ hội đó mang theo giỏ trúc chạy ra sông đánh bắt cá, bắt được nhiều sẽ đem phơi làm thành cá khô.Nghĩ đến mùi vị tuyệt vời của cá, Mộc Chính và Mộc Linh đều ứa nước miếng, đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn cá.
Hằng năm, mỗi khi đập được khai thông, cá mà bọn họ kiếm được đều bị bác cả lấy đi, cùng lắm thì chỉ để lại cho ba chị em một ít tôm tép nhãi nhép.“Ừm”, Mộc Ly khẽ gật đầu.
Hôm nay cô vốn định lên núi xem thử có thể bắt một ít thỏ rừng, gà rừng gì đấy không.
Bắt được sẽ đem ra chợ bán.
Cô cảm thấy việc cần nhất bây giờ chính là cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.Đợi sau khi Mộc