Cô đi theo sau người phụ nữ, quẹo bảy lượt tám lần, cuối cùng đi đến một khoảng sân rộng.“Thục Phân, đây là ai?”, mấy người phụ nữ trong sân đang ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Khi thấy Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đến, tất cả đều tỏ vẻ hiếu kỳ đánh giá cô.“Là họ hàng của tôi, cô ấy nghe nói anh Lý nhà tôi bị bệnh nên đã cố ý từ nông thôn lên thăm”, Trương Thục Phân mỉm cười đáp.“Nhà cô cũng có người thân ở nông thôn à?”“Nhìn cô ta vác một cái giỏ to như vậy, chắc là đem theo quà cho nhà cô nhỉ?”“Nếu có dư nhất định phải chia cho chúng tôi một ít đấy nhé!”, ở thời đại này, cuộc sống ở thành phố tuy tốt hơn nông thôn rất nhiều, nhưng cũng túng thiếu lương thực.“Không nói dông dài với các cô nữa, lát nữa cô ấy còn phải về, để tôi đưa cô ấy vào thăm anh Lý trước”.Trương Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đi vào nhà ống, lên lầu hai, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.Cửa vừa được mở ra, mùi thuốc Đông Y liền xộc vào mũi.Mộc Ly cẩn thận ngửi: “Người nhà của chị bị bệnh dạ dày”.Giọng cô rất chắc chắn.Trương Thục Phân thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn Mộc Ly: “Làm sao cô biết?”Chồng chị ta bị bệnh dạ dày cũng đã hơn mười năm, dùng không ít thuốc nhưng vẫn không thấy đỡ hơn.
Chị ta nghe nói nếu bệnh dạ dày chuyển biến xấu có thể dẫn đến ung thư dạ dày, trong lòng bà vẫn luôn lo lắng vì điều đó.“Tôi biết y thuật, ngửi vị thuốc là biết được là dùng để trị bệnh dạ dày”, kiếp trước Hàn Liệt vì muốn cô có thể học thêm nhiều thứ nên đã mời không ít thầy về, cô cảm thấy có hứng thú với Trung Y nhất, thầy của cô cũng khen cô rất có thiên phú.Sau khi biết được, Hàn Liệt liền tìm cho cô không ít sách thuốc, hơn nữa còn xây cho cô một kho thuốc để cô có thể nghiên cứu kỹ hơn về dược liệu Đông Y.
Có thể nói, từ nhỏ cô đã lớn lên trong dược liệu Đông Y, chỉ cần vừa ngửi mùi là có thể đoán được đó là loại dược liệu gì.“Vậy cô có thể xem bệnh giúp anh Lý nhà tôi không? Tôi sẽ trả tiền cho cô”, Trương Thục Phân kích động nhìn Mộc Ly.
Cô nhóc này vừa ngửi mùi thuốc liền có thể phân biệt được đó