“Có thể, trước tiên, tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh, đợi lần sau, tôi đến châm cứu cho anh nữa là xong”, Mộc Ly nghĩ lát nữa hẳn phải đến tiệm thuốc xem thử có thể mua được ngân châm hay không, không có ngân châm, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.“Được, được”, Trương Thục Phân vui mừng gật đầu.“Có giấy bút không?”“Có, để tôi đi lấy, cô chờ một chút”, Trương Thục Phân lập tức tiến vào phòng, một lát sau, chị ta cầm giấy bút đi ra.Mộc Ly nhận lấy giấy bút, quơ bút vài cái đã viết xong phương thuốc, sau đó, cô đưa phương thuốc cho Lý Phong: “Anh cứ ra tiệm bốc thuốc theo phương thuốc này, uống hết một đợt, bệnh dạ dày của anh có thể được chữa khỏi”.“Cảm ơn!”, Lý Phong nhìn phương thuốc trên giấy mà lòng càng thêm tôn kính Mộc Ly, tuy anh ta không hiểu về thư pháp nhưng nhìn chữ của Mộc Ly thì vẫn có thể nhận ra được là có luyện tập, rồng bay phượng múa, giữa những hàng chữ có sự liền mạch, thể hiện khí độ của người làm việc lớn.
Cô nhóc này không hề đơn giản.“Chị còn cần thỏ rừng không?”, Mộc Ly quay sang hỏi Trương Thục Phân.“Cần, tất cả đều cần”, Trương Thục Phân lấy từ trong túi ra 50 tệ và một vài tấm phiếu: “Cô cầm lấy số tiền và phiếu này đi”.Tiếc là trong nhà không có sẵn tiền, nếu không, chị đã đưa nhiều hơn.Mộc Ly nhận tiền, rút ra 20 tệ và một vài tấm phiếu, sau đó trả lại 30 tệ cùng số phiếu còn lại cho Trương Thục Phân: “Đợi khi sức khỏe của ông ấy hồi phục rồi lại tính toán chi phí khám bệnh”.Kế đó, cô lấy thỏ rừng, gà rừng và trứng gà từ trong giỏ trúc ra đặt lên mặt đất, rồi đứng thẳng dậy, đeo giỏ trúc lên vai: “Tôi đi đây”.“Tôi tiễn cô”, Trương Thục Phân vội đuổi theo.Sau khi tiễn Mộc Ly ra khỏi khu nhà của mình, Trương Thục Phân mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Mộc Ly nói lần sau sẽ đến châm cứu cho ông Lý nhà bà, nhưng không biết đến bao giờ cô mới đến được, hi vọng cô có thể đến sớm một chút.
Chỉ khi sức khỏe của ông Lý tốt lên thì bà mới có thể hoàn toàn yên tâm.Vừa rời khỏi con hẻm nhỏ, Mộc Ly liền đi thẳng đến tiệm thuốc.Tiệm thuốc