Hướng Nghị đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thúy Nga: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, nếu không, tôi sẽ mời trưởng thôn đến, nhờ ông ấy phân xử”.
Vương Thúy Nga lập tức bị dọa sợ: “Ý của tôi là nếu cậu thật sự vừa mắt Mộc Ly, tôi sẽ mai mối cho cậu, còn nếu cậu chướng mắt thì thôi coi như tôi chưa nói gì vậy, hì hì…”“Trả tiền thuốc đi”, Hướng Nghị không muốn đôi co với Vương Thúy Nga.
Thấy không thể lay động được Hướng Nghị, Vương Thúy Nga đành đau lòng lấy tiền từ trong túi ra, cẩn thận đếm từng xu một.
Đây đều là tiền mà nhà bà ta vất vả lắm mới tích lũy được, cứ thể giao ra khiến bà ta có cảm giác đau thắt ruột.
“Còn thiếu 1 tệ 23 xu, cậu xem có thể cho tôi nợ được không, đợi cuối tháng kết toán điểm công, tôi sẽ trả cho cậu”, nếu là 1 tệ mấy đồng thì trong nhà vẫn có, nhưng bà ta không muốn lấy ra, nợ được đồng nào hay đồng ấy.
“Việc này thím tìm trưởng thôn hỏi thử, nếu ông ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến”, Hướng Nghị đến thôn Hồng Tinh đã được hơn hai năm rồi, nên anh ta cũng có chút hiểu biết về những người trong thôn, đặc biệt là gia đình Vương Thúy Nga, anh ta thật sự thấy chướng mắt.
“Thôi được rồi, để tôi về gom góp thử xem có thể gom đủ không”, Vương Thúy Nga đau lòng nhìn tiền trên bàn, đó đều là tiền của bà ta đấy!“Hướng Nghị cầm giấy bút, viết nguệch ngoạc vài dòng rồi đưa cho Vương Thúy Nga: “Đây là giấy nợ, thím xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ấn dấu tay vào đây”.
“Tôi đâu có biết chữ”, Vương Thúy Nga giận đến mức nghiến răng, tên khốn này sao lại khôn khéo như vậy chứ.
“Vậy thím cứ ấn dấu tay đi, đợi thím trả đủ tiền, tôi sẽ trả lại giấy nợ cho thím”.
Vương Thúy Nga đành phải ấn dấu tay, rồi dẫn theo hai đứa con trai, chân thì khập khiễng, miệng thì thở phì phì, đi ra khỏi trạm y tế.
“Đều tại cái con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải vì nó, sao mình lại bị rắn cắn