“Mẹ…”, hai gã con trai định lên đỡ mẹ mình, nhưng vì sợ… rắn nên trong lúc nhất thời, cả hai cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộc Ly nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, khóe miệng cô nhếch lên, để xem sau này các người còn dám đến đây gây rối nữa hay không.
Các thôn dân nghe thấy âm thanh liền chạy đến, nhìn thấy rắn bò lổm ngổm đầy đất, da đầu bọn họ cũng tê rần.
“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”“Đừng nói là Vương Thúy Nga chết rồi nhé? Vừa nãy bà ta mới bị rắn cắn đấy!”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”“Hai đứa bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi cứu mẹ đi!”Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc liếc nhìn nhau, rồi cả hai đồng loạt lui về sau, thấy rắn bò về phía mình, hai tên này bị dọa sợ, vội vã lui ra xa.
“Được rồi”, Mộc Ly gật đầu với rắn lục nhỏ.
Cô cũng không muốn gây ra tai nạn chết người, dọa bọn người Vương Thúy Nga là được rồi.
Rắn lục nhỏ phun ra nuốt vào lưỡi rắn, trong miệng lại lần nữa phát ra âm thanh “xì xì”.
Ngoài cửa, mấy con rắn… kia nghe được âm thanh thì lục tục bò vào trong bụi cỏ, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã không còn rắn nữa, cứ như tất cả những gì diễn ra vừa nãy chỉ là ảo giác.
Các thôn dây lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy.
Có thôn dân to gan tiến lên dò xét hơi thở của Vương Thúy Hoa, sau khi xác định bà ta vẫn còn thở, người nọ mới thở hắt ra một hơi: “Thằng hai, thằng ba, mau đến đỡ mẹ chúng mày đến trạm y tế”.
Thằng hai và thằng ba nhà họ Mộc hoảng sợ nhìn vào bụi cỏ cạnh nhà, e ngại lại có rắn bò ra từ đó.
Cả hai nuốt nước bọt rồi từ từ đi đến cạnh Vương Thúy Nga, đỡ bà ta lên.
Lúc này, Vương Thúy Nga yếu ớt tỉnh lại, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, bà ta hoảng hốt la lên: “Rắn… Rắn… Thiệt nhiều rắn…”“Rắn chạy mất rồi, không có việc gì nữa rồi!”“Thằng hai, thằng ba, mau đưa mẹ