Tô Hồi vươn tay lên, vuốt vuốt trái tim của mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ.
Cô nhìn qua một vòng quanh căn phòng gạch đất, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi tay thô ráp này.Đây không phải là tay của cô.
Tô Hồi nhớ đến việc mình bị tai bay vạ gió.
Trong tràng kiếm khí như khai thiên tích địa đấy, thân là một con tôm nhỏ kỳ Trúc Cơ, cô căn bản không thể nào sống sót được.Cho nên...Trên bàn bên cạnh có một chiếc gương đồng xưa cũ, Tô Hồi cầm lấy nó.
Gương mặt này không phải của cô, cô xinh đẹp hơn nhiều so với người này! Hơn nữa, bởi vì Trúc Cơ nên bề ngoài cô giống như thiếu nữ 18 tuổi.
Còn người phụ nữ này chắc khoảng 30 tuổi, cho nên, Tô Hồi cô lại xuyên không rồi sao?Xuyên không thành một...!Người phụ nữ?!Lòng Tô Hồi nhanh chóng trầm xuống, đúng lúc này, trước mắt cô chợt có ánh sáng xanh lóe lên.
Cô trừng lớn mắt, cầm lấy.
Cái này không phải là vòng cổ thần bí mà cô vô tình có được ở trong bí cảnh cổ phủ* kia sao?*Cổ phủ: Chỗ chứa của cải thời xưa.Tại sao nó lại ở chỗ này?Chẳng lẽ...!Tô Hồi nghĩ đến việc bản thân không thể hiểu được mà xuyên không.
Chẳng lẽ không phải là xuyên không? Mà do vòng cổ này giúp cô? Trong nhận thức cuối cùng của cô, chắc hẳn cô đã sớm hồn phi phách tán.
Bây giờ cô còn có ý thức, chiếc vòng cổ này cũng ở đây, chẳng lẽ là...!Thay hồn đổi xác?Cô không hiểu rõ cách sử dụng chiếc vòng cổ này lắm, nhưng ngay từ lúc lấy được nó cô đã lấy máu nhận chủ rồi.
Cô không có thời gian xem xét rõ công dụng của nó, đã chịu tai bay vạ gió.
Hơn nữa, chỉ có thể dùng từ “oan ức” để mô tả.“Á!” Não Tô Hồi giống như bị ai đánh cho choáng váng, đột nhiên có gì đó ùa vào trong óc cô.
Cô nhắm mắt lại, hóa ra là ký ức của cơ thể mà cô chiếm cứ.Nói đến cũng thật khéo, cô ấy cũng gọi là Tô Hồi, năm