Thời đại khốn khổ thì thôi, cô là một người độc thân từ trong bụng mẹ, đột nhiên biến thành người mẹ có bốn đứa con?!!Cơ thể này còn đang bệnh, thấy hoa mắt, cô ngả người nằm trên giường.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói rất yếu ớt: “...!Mẹ không khát, mẹ muốn ngủ thêm một lát.”Đôi mắt bé trai hơi đỏ, nhìn dáng vẻ này của mẹ, kiên cường nhịn xuống: “Vâng, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi, cần gì thì gọi con.” Bé trai đóng cửa rời đi.
Tô Hồi thở phào, sờ vào vòng cổ.
Hình như vừa rồi bé trai ấy không có nhìn thấy chiếc vòng cổ vừa nhìn đã biết không phải đồ bình thường này.
Đây là bảo vật ẩn hình à?Ẩn hình, trừ chủ nhân thì không ai nhìn thấy được nó.Bảo vật có tính năng này, cô chỉ mới được nghe qua.
Cô không ngờ rằng vận khí của mình tốt tới thế, mới thám hiểm bí cảnh một lần, đã lấy được loại bảo vật này!Tô Hồi vừa mới cảm thấy vui sướng nhưng khi nhìn thấy bộ quần trên người mình, cảm xúc ấy lại biến mất không còn tung tích.
Không, không thể nói là cô may mắn được, bây giờ cô trở thành như vậy, nói may mắn thì dường như cũng không đúng lắm...Tô Hồi kiểm tra tình hình của mình.
Thần thức của cô bị hao tổn, từ kỳ Trúc Cơ ngã xuống trung kỳ Luyện Khí, đến nỗi tu vi chân nguyên, một chút cũng không còn.
Nói cách khác, bây giờ trừ việc sức mạnh tinh thần của cô tốt hơn một chút thì những thứ khác đều như một người bình thường.
Hơn nữa, túi trữ vật của cô đã bị hủy, cô không còn chút linh thạch nào trên người.
Thứ duy nhất cô còn, chỉ có chiếc vòng cổ này.Tô Hồi ngưng thần, lấy ra một tia thần thức, thong thả quấn quanh lấy chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này đã nhận chủ, rất dễ dàng để cô thăm dò.Cô choáng váng, sau đó trước mắt sáng ngời!Thứ đập vào mắt cô đầu tiên, đó là linh tuyền.
Ở chỗ nước suối chảy chảy róc rách kia, trung tâm linh tuyền có một đóa hoa sen đang chớm nở,