Công việc sắp xong rồi, Tô Hồi nhờ Tôn Cường giúp đỡ, cuối cùng cũng mua được thịt nên cô mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn.Không thể để nhà cửa người ta xây xong cả rồi mà vẫn chưa ăn được bữa thịt nào, nếu truyền ra ngoài thì quả thực có chút bủn xỉn.
Lần tới có việc gì lớn muốn nhờ người ta giúp đỡ thì chưa chắc có nhiều người như thế chịu giúp đâu.Bữa cơm là do vợ anh trai của cô làm, cô ấy có tài nấu ăn rất ngon.Thịt hầm khoai sọ, thịt bằm hấp rau khô, canh xương củ cải, đậu hũ chiên xào thịt ba chỉ…Thức ăn còn chưa mang ra mà hương thơm đã bay lên khiến cho người ta đứng ngồi không yên.Đồ ăn vừa mang lên thì không ai nói lời nào mà dán chặt đôi mắt vào những món ăn đó.Vừa động đũa, ai ai cũng gắp như bay, năm mới cũng chẳng phong phú như vậy!Trong nhà không có rượu, thức ăn còn không đủ ăn thì lấy đâu ra dư để đem đi nấu rượu, vì vậy mọi người đều uống trà dại cùng trà hoa cúc.Ăn gần xong rồi, Tô Hồi lấy trà thay rượu dẫn theo Trương Bảo Quốc đi kính trà mọi người theo như lời đề xướng của Trương Căn.Trương Nghiệp Thành và Tôn Cường cũng ở đó.Bọn họ đã giúp cô một chuyện lớn.Chung trà này Tô Hồi mời rất sảng khoái.Mỗi người đến giúp ai cũng chuẩn bị bát mang về, bữa cơm này mọi người ăn rất hài lòng mãn nguyện, cuối cùng ăn xong lại còn một bát mang về cùng hưởng thụ với người nhà lại càng thêm phần hài lòng.Mặc dù quan hệ gần gũi nhưng thời gian này không thấy được miếng thịt nào, lại nghe những lời bình luận về số tiền trợ cấp rất lớn đó, nên vẫn luôn cảm thấy bọn họ có chút nhỏ nhen.
Bây giờ nghe lời giải thích biết không phải là không mua thịt, mà là mua không được.
Hôm nay được ăn một bữa căng bụng nên chút hờn giận đó liền tiêu tan mất dạng.Mọi người đã giải tán rồi, Tô Thiển