Ngôi nhà này có kết cấu đối xứng, bước vào cửa là phòng khách, sau đó hai bên trái phải đều có căn phòng.
Phía sau phòng khách có một phòng bếp và một phòng tắm.
Phòng bếp còn có một cánh cửa nhỏ, cách cánh cửa nhỏ một đoạn là nhà vệ sinh và nhà chứa củi được xây bằng bùn trát gạch, bên cạnh phòng chứa củi là chuồng heo để không.Dĩ nhiên phòng chứa củi là dùng để chứa củi, còn nhà vệ sinh không giống với nhà vệ sinh hiện giờ.
Nhà vệ sinh này chỉ là một cái thùng nhỏ, trên đất còn mua được một cái vại lớn chôn xuống trong đất, sau đó vắt qua hai miếng gỗ để bạn phân biệt giải quyết chuyện đi nặng, đi nhẹ, điều kiện này đã là tốt lắm rồi.
Ví dụ như bên chỗ nhà của mấy người Trương Căn không có chỗ đi nặng, muốn đi thì chỉ có thể dùng nhà xí công cộng, cái mùi đó quá kinh hồn.Tất cả đều được dùng để làm phân bón, muốn lương thực tươi tốt phát triển hơn thì phải dựa vào cái này.
Một số người không muốn đi nặng ở đó, họ sẽ lén lút tìm một nơi trong nhà mình để dành bón cho phần đất phần trăm của mình.Có người đến nhà người khác làm khách, khi muốn đi vệ sinh cũng cố nhịn để về nhà vì họ không muốn làm lợi cho đất nhà người khác.Trừ khi bất đắc dĩ phải giải quyết gì đó bên ngoài đất hoang.
Không có đâu, làm sao có thể làm lợi không công cho hoa dại, cỏ dại ở bên đường được chứ?Nói những lời này chính là Trương Bảo Quốc, lúc ở trường cậu bé bảo rằng muốn về nhà một chuyến, khi Tô Hồi hỏi tại sao thì cậu bé trả lời như vậy.Thật sự Tô Hồi đã bị đáp án này làm cho sốc.***Nhà đã xây xong, tiếp theo đương nhiên là chuyển vào ở.
Mặc dù bây giờ không cho phép tính toán ngày giờ gì đó, nhưng vẫn lén nhờ người xem ngày lành tháng tốt mới chuyển vào.Vào ngày này, bọn họ không thiết đãi rượu mà chỉ mời bố mẹ chồng, nhà mẹ đẻ, còn có chú hai, đại