Mặc dù muốn mua đồ ở hợp tác xã cung tiêu thì cần tiền và phiếu, nhưng với lợn tự nuôi và trứng tự cóp nhặt của nhà trong đội, ngoại trừ việc giao nộp một phần, phần còn lại có thể được sử dụng để trao đổi và mua bán, cho thêm chút tiền là không cần phiếu nữa.
Triệu Gia Lệ tương đối bình tĩnh.
Từ lâu cô đã biết nhà họ Từ rất giàu có, vốn gốc của tỷ phú số một trong tương lai đều dựa vào tài lực gia tộc của anh ta.
Tuy rằng trước mắt anh ta có chút sa sút ở nông thôn này, nhưng cha anh ta sẽ sớm được sửa án oan.
Hơn nữa mẹ anh ta lại là con gái của thủ trưởng, như vậy thì đứa con được sinh ra từ sự kết hợp giữa chính trị và kinh doanh, con đường tương lai sẽ chỉ phất lên như diều gặp gió, rạng rỡ tỏa sáng.
Tóm lại người giàu nhất tương lai lấy ra một khoản tiền lớn như vậy khiến thái độ từ trên xuống dưới của họ Triệu đều khách sáo trong một thời gian dài, ngoại trừ cô vợ thôn quê của anh.
Từ Thiên Thành có chút sửng sốt, nhìn cô bưng bát trong tay yên lặng ăn cơm, cách cư xử còn tao nhã hơn những những người khác tao nhã nhiều, anh luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
“Đưa hai mươi thì nhiều quá.
”Vương Mỹ Quyên rút ra mười lăm tệ từ con số đó rồi trả lại:“Là người một nhà với nhau, mọi người ăn gì các con ăn cái đó, nào có tốn mấy, Lệ Lệ là con gái u, sao có thể tính toán rõ ràng như con vậy được.
”Từ Thiên Thành đưa tay cầm lấy mười tệ, rồi đưa thẳng cho