Anh rũ mắt xuống, thu liễm sự tối tăm và lạnh lùng nơi đáy mắt, khi anh mở mắt ra thì vẻ mặt trở nên thản nhiên, giọng điệu cũng dịu dàng chân thành: “Thưa u, con và Lệ Lệ đã đăng ký kêt hôn, nhưng vẫn chưa bày tiệc rượu, nơi ở của thanh niên trí thức thì bên nam thanh niên đều ở chung một chỗ với nhau cả, tuy rằng vợ chồng có thể được chia cho phòng riêng, nhưng điều kiện ăn ở quá tệ.
Lệ Lệ mà ở đó thì sợ là không quen, bây giờ lại đang lúc cấy lúa nên chẳng dành ra được chút thời gian rảnh nào để dựng nhà mới.
Một thằng đàn ông như con ở nhà thì không thể ăn uống miễn phí, vẫn phải đưa tiền ạ.
Lệ Lệ không thể làm việc, con thì không thành thạo như các anh, vì vậy không thể lợi dụng mọi người.
Sau này con sẽ nộp 20 tệ mỗi tháng từ bây giờ ạ.
”“Hẳn hai mươi tệ!!!”Dương Hiểu Bình hít sâu một hơi.
Con số này nhiều ghê!!Mấy năm nay, từ ngày kết hôn tới giờ, chị ta còn chưa tiết kiệm nổi một trăm tệ.
Những người khác cũng bị sốc.
Triệu Quốc Phú không kìm được chép miệng một cái, dùng khuỷu tay đụng vào em ba:“Giàu ghê, cho dù thằng hai lương cao nhiều nhất cũng chỉ có thể gửi cho gia đình nhiều nhất mười tệ, nhà cậu ta làm gì nhỉ?”“Em nào biết, ngoài bán lợn với bán lương thực ra, em chưa từng nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy.
” Anh ba Triệu Quốc Huy cũng không khỏi thở dài.
Tuy Hà Chiêu