Hai tay cô trống không giống như không mua gì.
Tốt lắm, vẫn biết tiết kiệm tiền để sống qua ngày, nhưng trong lòng anh lại có chút bất mãn.
Em gái nhà mình biết điều như thế, em rể lại lợi dụng việc đó để không mua đồ cho, thế thì hơi quá đáng rồi, xem ra cần tìm thời điểm thích hợp dạy dỗ cậu ta mới được.
Tuy nhiên, ngay sau đó Triệu Quốc Đống thấy em rể đi sau em gái, xách theo túi lớn túi nhỏ còn mua nhiều hơn cả lúc vợ mình đi mua sắm, đến gần còn nghe tiếng lộp cộp của đôi giày da trên chân! Nếu biết chuyện sẽ như này thì khi nãy anh đã làm bóng đèn rồi.
Cho dù rất yêu thương em gái nhưng Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận cô đúng là đồ phá của.
Giày da này chất lượng gia công rất tốt, ít nhất cũng phải mười mấy tệ, bày tiệc rượu cũng không tốn nhiều tiền như vậy.
Ngoài các cô gái thành phố có gia cảnh khá giả hoặc phụ nữ có công việc tốt thì người bình thường chẳng ai lại chi từng đó tiền để mua giày da cả.
Triệu Quốc Đống đang định nói em gái vài câu thì Triệu Gia Lệ òa lên nói:"Cửa hàng bách hóa vừa nhập về một lô xe đạp, em cũng mang theo phiếu xe đạp đến rồi, hay là chúng ta mua một chiếc về nhà đi, bằng không nhiều đồ như vậy cũng không tiện chở về.
"Từ Thiên Thành còn có thể nói gì khác: "Đưa phiếu cho anh, anh vào xem có thể giành được không.
"Triệu Quốc Đống