Triệu Gia Lệ dùng hết sức bình sinh mới cởi được nút buộc bao tải, xem xem bên trong có thứ gì tốt không.Thịt bò khô, kẹo sữa thỏ trắng, hai lon sữa lúa mì, tám đồ hộp và một ít mực khô, còn có tiền và phiếu.Triệu Gia Lệ tấm tắc khen thầm, trong nhà có mỏ thật là tốt quá!Bây giờ tất cả những thứ này đều là của mình, đường sữa và đồ hộp chia cho u và hai chị dâu.Uống canh mực hầm rất tốt cho sức khỏe, từng này thì cả nhà mình chắc có thể ăn bốn đến năm bữa.Nhân lúc Triệu Gia Lệ đang bới đồ trong bao, Từ Thiên Thành liếc mắt nhìn giấy gửi tiền, lông mày hơi nhíu lại.Mỗi lần gửi thư cho gia đình anh đều nhắc không cần gửi tiền, nhưng hàng tháng họ vẫn gửi qua, một số phiếu sắp đến hạn khiến anh không thể không nhanh chóng sử dụng.Từ Thiên Thành biết rằng mẹ lo anh cuộc sống ở nông thôn quá khó khăn, nên anh đành tiếp nhận để người nhà không phải nhọc lòng.Chỉ là bây giờ anh đã kết hôn rồi, dù có là hôn nhân trên danh nghĩa thì cũng đã lập gia đình, không nên để người nhà nuôi Triệu Gia Lệ.Chút công điểm anh tích góp do làm công việc đồng áng mặc dù có thể lo được cho khẩu phần ăn của bọn họ, nhưng lại không thể mua sắm này nọ như bây giờ.Cơ bản họ không khác người dân làng bình thường là bao, khiến trong lòng anh cảm thấy có chút thất bại.Từ Thiên Thành thầm tính toán số tiền còn lại trong tay, nếu cứ tiếp tục tiêu xài hoang phí, cộng với chi phí thuốc men hàng tháng của Triệu Gia Lệ, thì cùng lắm cũng chỉ được khoảng hai năm.Anh không biết mình sẽ ở đây bao lâu, liệu có xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào hay không.Tốt nhất là tìm cách kiếm thêm tiền để duy trì mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày, sau này khi ly hôn thì còn có thể để lại một khoản tiền cho Triệu Gia Lệ sinh sống.Sinh lời nhiều nhất chính là đầu