Con thứ ba tên là Triệu Quốc Huy, có tướng mạo khá giống Vương Mỹ Quyên, ngũ quan đoan chính, phụ trách lái máy kéo giao hàng trong làng, không có việc gì thì ra ruộng kiếm điểm công, lấy người vợ tên là dương hiểu Bình, sinh được một trai một gái, con trai bốn tuổi tên mụ là Đại Hổ, con gái ba tuổi là người nhỏ nhất trong nhà mọi người đều gọi là em gái nhỏ.
Một nhà mười người hiện giờ lại thêm con rể mới kết hôn Từ Thiên Thành, một chiếc bàn tròn rất lớn mà ngồi chật ních, vai kề vai, gần như không còn khe hở.
Bởi vì con rể mới vừa tới nhà ở, bệnh của con gái cũng đã ổn định, lần này Vương Mỹ Quyên bảo con trai cầm phiếu thịt và tiền đi mua một cân thịt, rang nửa cân, bỏ bốn quả trứng ra nấu một nồi canh trứng, thêm một con cá kho và nửa bát măng hầm, như vậy cũng đã thịnh soạn gần bằng ăn tết.
Người nhà họ Triệu ngửi thấy mùi thơm cũng sắp đi không nổi nữa, sau khi ngồi xuống thì nhìn chăm chăm vào món thịt.
"Đứa nào cũng tham ăn, giống như cả trăm năm chưa từng được ăn thịt ấy.
" Vương Mỹ Quyên "hừ" một tiếng, dẫn đầu gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Từ Thiên Thành, híp mắt cười, sắc mặt thay đổi rất nhanh: "Tiểu Từ, đừng khách sáo, sau này là người một nhà, ăn cơm thì phải cướp đồ ăn, con không chủ động thì sẽ đói bụng.
"Từ Thiên Thành hơi ngượng ngùng mỉm cười:"Cảm ơn mẹ.
"Cảm ơn xong, anh ta lấy