Cầm năm đồng tiền đặt vào trong túi, Tô Nguyệt lại mang theo cái rổ, xoay người ra khỏi cổng nhà.Cô muốn cùng thôn dân đổi một chút trứng gà.
Hiện tại, những đồ ăn dinh dưỡng mà cô nghĩ tới chỉ có mỗi món trứng gà mà thôi.
Cô có thể bồi bổ thân thể, cũng có thể ăn cho đỡ thèm.Ngoại trừ chuyện này ra, Tô Nguyệt còn có một mục đích cực kỳ quan trọng.Tô Nguyệt vừa đi vừa âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, mi có biết nhà Hàn Ái Quốc ở nơi nào không?”Hệ thống lập tức hiểu được tính toán của Tô Nguyệt, nó hỏi lại cô: [Cô muốn tới nhà Hàn Ái Quốc đổi trứng gà sao?]Tô Nguyệt: “Xin chúc mừng, mi đã đoán đúng!”Hệ thống lập tức chỉ đường cho Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt dựa theo chỉ thị của hệ thống, rất nhanh đã tìm được nhà họ Hàn.
Cổng nhà họ Hàn chỉ khép hờ mà không hề khóa lại, có thể hiểu được rằng trong nhà đang có người.Tô Nguyệt lại gần, sau đó ngó vào trong thông qua khe hở giữa hai cánh cổng, có điều cô chẳng nhìn thấy gì cả, cô đành phải gõ gõ vào cổng.Bên trong cánh cửa truyền đến một giọng đàn ông hùng hồn: “Ai vậy?”Vừa nghe được thanh âm này, Tô Nguyệt giật mình một cái.
Trái tim đang đập bình thường của cô bỗng nhiên nhảy lên thình thịch.
Cô thầm nghĩ, không lẽ giọng nói này chính là Hàn Ái Quốc kia sao?Cố gắng bình tĩnh lại một chút, Tô Nguyệt mở miệng trả lời: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức vừa tới nơi này, tôi muốn cùng nhà anh đổi một chút trứng gà.
Không biết có được không?”Bình thường ở niên đại này, những nhà nông dân nuôi gà đẻ trứng, đều không nỡ để cho nhà mình ăn, bọn họ sẽ mang nó đi đổi một chút củi gạo mắm muối gì đó.
Nếu có người tiêu tiền mua cũng sẽ lén lút mà bán, cho nên Tô Nguyệt nói đổi trứng gà, thực sự hợp tình hợp lý.Người bên trong nghe vậy, nhưng hồi lâu sau vẫn không nói chuyện, khiến cho Tô Nguyệt ở bên ngoài đang âm thầm thắc mắc, cô không biết có phải người ta không nghe rõ lời cô nói hay không.
Đang lúc Tô Nguyệt chuẩn bị nói lần thứ hai, thanh âm đàn ông kia lại lần nữa vang lên: “Vào đi.”Tô Nguyệt đột nhiên chớp chớp mắt, cô còn cẩn thận duỗi tay sửa sang lại quần áo trên người, còn vuốt qua mái tóc.
Một lúc sau, cảm thấy không sai biệt lắm, cô mới đẩy cửa bước vào.Cô vừa bước khỏi cổng, đã thấy một người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên trong sân.
Trên tay người đàn ông ấy chính là