Ngay trong lúc Tô Nguyệt đánh giá Hàn Ái Quốc, Hàn Ái Quốc cũng đang đánh giá Tô Nguyệt.Hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Hàn Ái Quốc không hề biết trong thôn bọn họ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Điều này khiến cho hắn không khỏi nhớ lại đề tài mà em dâu và mẹ của hắn từng thảo luận.Bọn họ có nói qua về những thanh niên trí thức mới tới thôn.
Hai người đó còn nói trong thôn có một nữ thanh niên trí thức cực kỳ đặc biệt.
Cô gái đó còn xinh đẹp gấp vài lần so với người xinh đẹp nhất trong thôn là Như Phương, cũng là con gái nhỏ của nhà Hàn Lão Tam.
Rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn đều nhìn trúng cô ấy.Khi hai người kia nói chuyện này, hắn cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để trong lòng.
Giờ phút này nhìn thấy người tới, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, cô gái này chính là người mà em dâu và mẹ hắn từng nhắc tới, hình như gọi là cái gì Nguyệt thì phải.Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn đã nghe đối phương mở miệng nói: “Anh ơi, chào anh, tôi tên là Tô Nguyệt.”Thanh âm của Tô Nguyệt rất ngọt ngào, cô cười cũng rất thu hút.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm, vàng dịu nhẹ nhàng buông lên người cô, khiến cho làn da trắng tinh mỏng manh của cô càng thêm trong suốt, sáng long lanh.
Cô chỉ duyên dánh yêu kiều đứng lẳng lặng nơi ấy, vậy mà đẹp không cách nào tả xiết.Hàn Ái Quốc khẽ cụp mắt xuống, dời tầm mắt từ trên người Tô Nguyệt xuống mặt đất, hắn mở miệng hỏi: “Cô muốn đổi trứng gà à?”Tô Nguyệt ngọt ngào gật đầu: “Vâng, nơi ở của chúng tôi không có trứng gà, cũng không nuôi gà, tôi muốn dùng tiền đổi một chút trứng gà với nhà anh.
Có được không ạ?”Vì sợ hắn cảm thấy kỳ quái, Tô Nguyệt còn bổ sung thêm: “Bởi vì mọi người đều đi làm việc rồi, tôi đã đi vài vòng nhưng không gặp ai hết, chỉ có một mình nhà anh không khóa cửa, cho nên tôi mới mạo muội tới cửa quấy rầy.”Hàn Ái Quốc nghe vậy thì gật gật đầu.
Hắn chỉ đơn giản nói một câu chờ, sau đó lập tức đứng lên, cầm lấy cây gậy đang dựa ở trên tường đặt dưới nách mình, khập khiễng đi vào trong phòng.Tô Nguyệt nhìn chằm chằm vào chân của hắn.
Cô phát hiện bên đùi phải còn loáng thoáng có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng, chắc hẳn vết thương của hắn chính là bên chân này.
Hơn nữa nhìn dáng hắn đi đường còn rất gượng gạo, cô thầm nghĩ lại, từ khi hắn bị thương đến lúc đưa đi trị liệu, tiếp theo xuất viện rồi được đưa trở lại quê hương, ít nhất