“Ăn chút đi, hôm nay chuyển nhà, nấu nhiều đồ ăn, không thiếu miếng ăn của cháu!”Điền Tùng Ngọc nói chuyện, kéo suy nghĩ của Chu Song Oanh lại.
Cô ta khẽ nuốt nước miếng, kiên định lắc đầu: “Thím Ba, cháu ra ngoài cũng lâu rồi, cần phải về nhà.”Nói xong, cô ta quay đầu lập tức đi ngay.Điền Tùng Ngọc bất đắc dĩ, xoay người nghi hoặc nhìn Thẩm Húc: “Anh làm sao vậy?”Thẩm Húc không rõ nguyên do: “Cái gì làm sao vậy?”“Em thấy hôm nay anh cứ kỳ lạ thế nào ấy, hình như không thích Oanh Oanh lắm.
Thật ra anh cả với chị dâu cũng không dễ dàng, bọn họ không giống những người khác.
Huống chi Oanh Oanh còn là một đứa trẻ, hôm nay con bé cũng có ý tốt.”Thẩm Húc nhướng mày.
Không giống sao? Đúng là không giống thật.
Những người khác trong nhà họ Chu dùng sức hút máu nguyên thân, chà đạp vợ con nguyên thân, nhà Chu Ái Quốc thì không.
Chỉ là bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, đương nhiên, bọn họ cũng có nỗi khó xử riêng.
Thẩm Húc không trách bọn họ, nếu đã như vậy, chưa từng vươn tay giúp đỡ, cũng đừng nói chuyện tình nghĩa, anh đi đường rộng của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi là được.Nhưng mà Chu Song Oanh lại không nghĩ như vậy, mỗi hành động của cô ta đều mang theo mục đích, nghĩ đến hiệu quả và lợi ích quá nặng.
Không phải người nghĩ đến hiệu quả và lợi ích quá nặng hoàn toàn không tốt, mà cách làm của cô ta không đúng lắm.Cô ta biết nguyên thân sẽ xảy ra sự cố, nên đã nghĩ cách để đạt được lợi ích sau sự cố, lại chưa từng nghĩ tới chuyện giúp nguyên thân tránh thoát tràng tai nạn này, càng không nghĩ tới chuyện cứu tính mạng của Điền Tùng Ngọc và đứa trẻ trong bụng.
Thậm chí còn nghĩ, đến lúc đó sẽ nhắc nhở nguyên thân, giúp nguyên thân lấy được tiền bồi thường, để đối phương không đến mức thê thảm giống như đời trước đã là ân đức lớn rồi.Điều khiến Thẩm Húc chán ghét hơn là, sau này cô ta còn lợi dụng Tam Oa khắp nơi.Chỉ là những điều này hắn đều không tiện nói với Điền Tùng Ngọc.Thẩm Húc mỉm cười, không tỏ ý kiến.“Cha!” Chu Song Oanh ngẩng đầu nhìn hắn: “Con có thể chia kẹo cho chị Oanh Oanh ăn được không?”Thẩm Húc sửng sốt: “Con muốn cho con bé ăn?”“Vâng! Trước đây con vác củi giúp chị Oanh Oanh, chị Oanh Oanh sẽ nướng khoai lang và khoai tây cho con ăn.”Thẩm Húc không rõ nguyên do, hỏi cô bé rõ ràng, nghe xong lại càng không thích Chu Song Oanh.Chu Song Yến thở dài: “Bây giờ chúng ta đã dọn ra ngoài rồi, không biết sau này chị Oanh Oanh nhặt củi xong làm sao vác về được.”Thẩm Húc cúi đầu, nhìn khuôn mặt chân tình thật lòng lo lắng cho Chu Song Oanh của cô bé, khóe miệng run rẩy.
Đúng là ngốc