Ra khỏi công xã, Thẩm Húc đi vòng một chuyến tới xưởng thực phẩm.Tuy huyện Dương Sơn chỉ là huyện nhỏ, không so được với thành phố lớn, nhưng điều kiện kinh tế cũng không tồi, ít nhất cũng xếp hàng trung thượng đẳng trong số tất cả các huyện thuộc tỉnh Lâm Tương.
Hơn nữa nơi này đất lành, mấy năm qua mưa thuận gió hòa, ngoài lương thực được mùa ra, các loại trái cây cũng phát triển rất tốt, người địa phương ít không tiêu thụ hết bèn kiếm một dây truyền sản xuất về, làm thành đồ hộp, tiêu thụ ra các nơi khác.Nhưng mà Thẩm Húc tới không phải vì mua đồ hộp.
Nguyên thân công tác ở trên huyện ba năm, cũng có vài mối quan hệ.
Hắn quen cửa quen nẻo tìm được Đỗ Lão Tam người quản lý kho hàng của xưởng thực phẩm, bỏ ra năm mao tiền mua hai mươi cái hộp thủy tinh đựng đồ.Mấy ngày trước, Điền Tùng Ngọc đã làm xong đậu phụ thối rồi, Thẩm Húc bắt đầu vội vàng làm tương ớt.
Ngày hè nóng bức, phơi mấy ngày là khô cong, không có máy nghiền, Thẩm Húc chỉ có thể tự mình bắt tay vào nghiền toàn bộ thành bột ớt.Sau đó bắt tay vào làm chuyện lớn: Chính thức chế tạo Lão Can Ma!(Lão Can Ma: Là một loại tương ớt nổi tiếng của Quý Châu)Đời trước sau khi cha mẹ qua đời, Thẩm Húc bị ép phải học nấu ăn, còn vì bản thân là đồ tham ăn thích xem đủ loại video dạy nấu ăn đủ loại màu sắc hình dạng, nên đã làm theo một vài món, vì vậy hắn hiểu rất rõ quy trình chế tạo Lão Can Ma.Ngoài chuẩn bị ớt cay, đậu phụ thối và đậu phộng ra, hắn còn chuẩn bị cả thịt gà và thịt heo.Hai mươi hộp Lão Can Ma, hắn chuẩn bị làm thành bốn loại.Lão Can Ma vị đậu phụ thối là loại bán chạy nhất, đậu phụ thối được lên men tự nhiên tỏa ra mùi hương nồng đậm, có thể ăn riêng, cũng có thể làm gia vị.
Nấu xương sườn hoặc cá, cho một muỗng vào, hương vị ấy không tầm thường.Vị ớt cay dầu, bên trong có đậu phộng được chiên qua dầu, từng viên xốp giòn ngon miệng, rất nhiều người chọn mua sắm vị này, chính vì thích ăn đậu phọng.Hai loại này đều là khẩu vị tuyệt hảo, còn rất kinh tế.Vị gà tẩm ớt cay, từng miếng đều ngấm đầy vị thịt gà, mùi hương thơm nồng tản ra bốn phía, ngay cả ớt cay cũng ngon miệng.Cuối cùng vị là thịt xé, thịt cũng được chiên lên rồi xé thành từng sợi, càng nhai kỹ càng cảm thấy có tư vị.Mỗi loại làm năm bình, đều có nét đặc sắc riêng, đều lưu hương trên răng lưỡi người dùng.Mấy cả một ngày mới chế tác xong xuôi hai mươi hộp Lão Gan Ma, Thẩm Húc bịt kín từng bình thủy tinh lại, sau đó thu dọn sạch sẽ.
Số còn dư lại dùng bát nhà mình đựng.
Hắn múc nửa muỗng thịt xé đưa tới bên miệng Điền Tùng Ngọc, hỏi: “Thế nào?”“Ngon lắm! Hương vị rất đặc biệt!”Thẩm Húc lại bón cho cô hai miếng thịt gà: “Nếm thử cái này nữa.”“Cũng ngon, chỉ là...” Điền Tùng Ngọc nhìn bốn cái bát trước mắt, nhíu mày: “Quá tốn dầu!”“Cho ít dầu, không đủ vị, sau khi mở nắp cũng dễ hỏng.” Nói xong, hắn lại bón cho cô một muỗng ớt cay dầu: “Được rồi, không thể ăn nữa.
Em đang có thai, phải ăn kiêng.
Ăn một chút thì không sao, nhưng ăn nhiều dễ nóng trong người, cuối cùng người khó chịu vẫn là em.
Nếu em thích, đợi sau khi sinh xong, anh sẽ làm một nồi lớn, cho em ăn đủ.”Điền Tùng Ngọc lắc đầu: “Còn một nồi lớn! Thứ này vừa gà vừa thịt, lấy đâu ra tiền mà làm nhiều thế?”Thẩm Húc: “Không tin người đàn ông của em như vậy sao? Nhà chúng ta hiện tại chỉ có vài người như vậy, không có gánh nặng khác, đảm bảo sau này