Trước cửa kho thóc trong đại đội bày hai chiếc bàn, Thẩm Vân Hà tọa trấn, Chu Ái Hồng giúp đỡ, người trong thôn phái người theo hộ, đứng xếp hàng lĩnh lương thực.Chu Ái Hồng đếm vài bao tải ra: “Này, anh cả anh hai, của nhà chúng ta đều ở đây.”Chu Ái Quốc Chu Ái Đảng đang định mang về, đột nhiên một bàn tay duỗi qua: “Đợi chút, thừa hai tải.”Chu Ái Hồng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt Thẩm Vân Hà: “Thím Vân Hà, không nhiều, nhà cháu tám người lớn, ngoài anh ba đi học không có công điểm ra, cháu với mẹ cháu mỗi ngày đều kiếm bảy công điểm, những người khác đều mười công điểm.”“Còn có năm đứa trẻ con, theo quy định trong thôn, chưa đầy mười tuổi đều tính bằng một nửa người lớn.
Năm người tính một nửa, cháu đều làm việc dựa theo quy định.
Trước đây sổ lương của anh ba ở trong xưởng, không ở thôn chúng ta, cháu không tính vào, không tin thím kiểm tra lại xem!”Chu Ái Hồng đưa quyển vở ghi chép sang cho Thẩm Vân Hà.Thẩm Vân Hà xua tay: “Anh ba cháu không tính vào, nhưng cháu tính cả chị dâu ba và hai đứa cháu trai cháu gái vào rồi.
Trước đây cháu tính vậy không sai, nhưng năm nay, nhà cháu đã phân gia.
Anh ba cháu xem như một hộ khác.”Đám người Chu Ái Hồng sửng sốt, bọn họ đã thành thói quen rồi, mới phân gia chưa bao lâu, nên mọi người đều chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng mà cho dù có phát hiện ra, cũng luyến tiếc.”“Nếu không thì bỏ đi.” Chu Ái Quốc nói xong, thì đẩy hai bao tải gạo thừa ra ngoài, nhưng lại bị Trương Lệ Phân giữ chặt miệng tải: “Thím Vân Hà, đúng là đã phân gia không sai.
Nhưng số lương thực này là tính theo công điểm của nhà cháu nửa năm trước, nửa năm trước mọi người đều ăn chung một cái nổi, nếu đưa hết chỗ lương thực này cho bọn họ, chẳng phải chúng cháu quá thiệt thòi sao?”Thẩm Vân Hà liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Trương Lệ Phân, đừng chơi mấy thủ đoạn vặt vãnh đó trước mặt tôi.
Lời này của cô nghe qua có vẻ có lý, nhưng tôi hỏi cô, lương thực nửa năm trước nhà cô ăn từ đâu tới? Mùa thu năm trước nhà anh ba cô đâu phân đồ ăn? Người ta ăn của mình.
Hơn nữa, dựa theo ý cô, tiền lương nửa năm trước anh ba cho nhà cô dùng, có phải cũng nên tính kỹ lại phần đó hay không?”Trương Lệ Phân không đoán trước được Thẩm Vân Hà sẽ tính toán như vậy, trong lòng thầm mắng đối phương xen vào chuyện của người khác, chuyện của nhà họ Chu bọn họ, bà ta là người họ Thẩm, quản nhiều như vậy làm gì? Nhưng lại không có cách nào phản bác được, chỉ biết dùng khuỷu tay khẽ chọc Chu Ái Đảng một cái, hy vọng anh ta có thể ra mặt.Dù sao cũng là hai tải gạo, ít nhất cũng một trăm hai mươi cân đấy, giữ lại hơn nửa, lấy ra hơn nửa ấy đổi thành khoai lang đỏ khoai tây, đủ ăn được một khoảng thời gian.Chu Ái Đảng thông minh hơn Trương Lệ Phân một chút, không mặt dày trực tiếp cướp đoạt, mà nói: “Thím Vân Hà, chúng cháu hiểu.
Không phải vừa phân gia sao, nên nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Được rồi! Thằng ba không dễ dàng, đều là anh em cả, để chúng cháu mang qua cho em ấy.”Tới tay bọn họ rồi, đưa hay không lại là chuyện khác.Ý tưởng khá tốt, nhưng không khéo, đúng lúc ấy Thẩm Húc lại bước vào: “Cảm ơn ý tốt của anh hai, chỉ là em tới rồi, không làm phiền mọi người nữa! Tự em vác về là được, hai bao gạo, em vẫn vác nổi.”Sắc mặt Chu Ái Đảng lập tức thay đổi, Thẩm Vân Hà xem hết trong mắt, âm thầm cười nhạo một tiếng: “Được rồi! Lĩnh xong lương thực thì mau về đi thôi, đừng chậm trễ người khác, còn khối người đang xếp hàng kia kìa.”Người xếp hàng phía sau ồn ào: “Đúng vậy! Nhanh lên đi, mọi người đều chờ lĩnh lương thực về nhà ăn cơm đấy.”Từng tiếng thúc giục vang lên, cho dù Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân không muốn thế