Dù không có được dị năng có thể phóng tinh thần lực ra ngoài cơ thể như trong tiểu thuyết, nhưng cô cảm thấy độ nhạy bén của bản thân đã tăng lên không ít, cả trí nhớ cũng tốt hơn trước rất nhiều, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Tuy tinh thần lực của cơ thể này không sánh bằng lúc trước, nhưng mạnh hơn người thường nhiều.
Nên cô yên tâm về nhà.
Lúc này ông bà Lục đã đi làm về, hai em cũng tan học, cả Lục Xuân vốn không biết đi đâu cũng đã trở lại.
Lục Hạ vừa vào nhà thì thấy bà Lục đang bê cơm bước vào.
Thấy cô, bà ta theo bản năng nhíu mày, rồi quở mắng: "Mày đi đâu? Sao cả trưa không về? Con gái con đứa chạy lung tung cái gì chứ?"Vừa vào cửa, Lục Hạ học nguyên thân giữ im lặng, lúc này nghe thấy thì cô đáp thẳng: "Con ra ngoài tản bộ giải sầu.
"Cô vừa dứt lời, bà Lục đã im bặt, há miệng muốn nói, nhưng nghĩ tới điều gì, bà ta lại không trách móc gì cô nữa, chỉ nói: "Mau ăn cơm đi, mày không ăn trưa, chắc giờ đói bụng rồi.
"Lục Hạ không từ chối, cô đúng là đang rất đói bụng.
Cô không có tem phiếu lương thực nên dù có tiền cũng không cách nào tới nhà hàng quốc doanh để ăn.
Thế là cô tới thẳng chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống, chứ không kiểu bận tới bận lui, chờ mọi người ngồi rồi mới là người cuối cùng ngồi xuống như trước đây nữa.
Hành động của này của cô khiến mọi người sửng