Cô bình phục tâm tình đôi chút rồi lại đi tới chợ đen.
Tới nơi, cô không vào trong chợ, mà đi dạo xung quanh một chút.
Cô lượn lờ hai vòng, thấy được một ngõ nhỏ khá khuất, bên cạnh hẳn là một ngôi nhà bỏ hoang, nhìn thì hẳn là lâu rồi không có người ở, ngay cả tường bao quanh sân cũng nứt đổ một nửa.
Nhưng Lục Hạ lại thấy nơi này phù hợp, khuất nẻo ít người, xung quanh cũng phù hợp để giấu người.
Chỉ là bây giờ đang là ban ngày, không tiện cho lắm, nhưng buổi tối thì cô cũng không tiện ra ngoài.
Thôi, cứ ban ngày đi, cô cẩn thận hơn là được.
Thấy xung quanh không có ai, Lục Hạ chuyển lương thực trong không gian vào trong sân, nhưng không để ở chỗ trống, mà đặt sau bức tường còn nguyên vẹn, ở bên ngoài nhìn không thấy.
Chờ để xong, cô lập tức đi tới chợ đen.
Lần này từ xa đã thấy người hôm qua đang ngón trông, thấy Lục Hạ vẫn ăn vận như hôm qua, anh ta lập tức nhận ra, bèn chạy tới.
"Ui cô em, cô đã tới rồi, làm anh chờ mãi.
"Lục Hạ nghe xong, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Sao vậy? Đại ca của các anh quyết định rồi à?"Người nọ nói thẳng: "Đương nhiên, hôm qua đại ca của bọn anh đã cho người nấu lên nếm thử lương thực của em rồi, đúng là gạo tinh siêu ngon, cái giá mà em đưa ra đại ca cũng chấp nhận, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
"Lục Hạ nghe xong thì nở nụ cười: "Được, gạo và bột mì mỗi loại