Lời này rất hợp ý Lục Hạ.
Cô cũng biết ban ngày không tiện, nhưng đành chịu thôi, ai bảo buổi tối cô không ra ngoài được chứ.
Sắp phải đi rồi, cô không thể thay đổi quá nhiều, nếu bị người nhà họ Lục phát hiện thì sẽ không ổn.
Nên cô nói thẳng: "Được, em nghe đại ca, bên em chủ yếu mấy người giao hàng chờ sốt ruột, thu tiền hàng xong bọn họ còn phải đi nơi khác, không thể chờ tới tối.
"Đại ca nghe xong thì nhìn cô một cái với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với người phía sau: "Bắt đầu đi.
"Nghe đại ca ra lệnh, đoàn người lập tức lấy những chiếc bao tải mà bọn họ chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu nghiệm hàng.
Vả lại vì sợ gian lận nên bọn họ cũng kiểm tra kỹ càng cả đáy túi.
Điều này khiến Lục Hạ vui vẻ, bởi vì bọn họ đổ thẳng lương thực vào trong bao mà bọn họ mang tới, như vậy bản thân bao tải đựng gạo ban đầu sẽ để lại cho cô.
Lục Hạ vui vẻ không thôi, lúc trước cô còn sầu lo vì trong không gian cô chỉ có chừng trăm cái bao tải, nếu dùng hết rồi thì đi đâu mua cho được, nay làm thế này khiến cô tiết kiệm được không ít.
Còn bên này, đại ca nhìn chất lượng túi gạo đầu tiên, cuối cùng hài lòng gật đầu.
Số lương thực này đúng là hiếm có khó tìm, hôm qua anh ta đã hưởng qua chút lương thực do người kia