Nghe anh ta hỏi như vậy, Lục Hạ rùng mình: "Không, sao vậy?"Đại ca thất vọng trong giây lát: "Không có gì, chỉ là hàng này của cô em rất tốt, nếu sau này còn nữa thì nhớ tới tìm anh, anh là Kim Minh, chợ đen quanh đây do anh thầu, cô em cứ yên tâm, có nhiêu anh mua được hết.
"Lục Hạ gật đầu: "Được, nếu lần sau có hàng, chắc chắn em sẽ tới tìm anh.
"Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Lục Hạ biết rõ có lẽ không có lần sau.
Cô thầm nghĩ sau này bán lương thực trong không gian ít thôi, chất lượng cao quá dễ khiến người ta nhìn ra sự khác biệt, cũng dễ bị theo dõi, quá mạo hiểm.
Người bên Kim Minh nhanh chóng kiểm hàng xong.
Không có vấn đề gì, nên Kim Minh cực kỳ hài lòng.
Lúc nãy kiểm hàng thì đã nói rõ, nên lúc này cũng tính xong tiền.
Dựa theo giá cả Lục Hạ ra lúc trước, gạo là năm hào một cân, bột mì là bốn hào, còn ngô với lương thực thô là ba hào một cân, đắt hơn gạo tinh trong chợ đen không ít.
Nhưng chất lượng của những lương thực này đáng giá con số đó, cho nên Kim Minh cũng trả tiền nhanh gọn.
Tất cả là 1650 đồng.
Không ngờ bán nhiều lương thực như vậy chỉ được chừng này tiền, Lục Hạ thấy đau lòng.
Nhưng cô không còn cách nào khác, vào thời đại lương một công nhân một tháng mới được có mấy chục đồng, đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
Lục Hạ nhận tiền xong, lại đổi ít tem phiếu với anh ta, thuận tiện đặt mua ít đồ với bọn họ