Nhưng giờ có đau lòng cũng vô dụng, Lục Hạ cố gắng quên đi chuyện này, sau đó xem xét toàn bộ không gian, trong lòng dần yên tâm, có không gian thì coi như cô cũng có chỗ dựa rồi.
Sau khi ra khỏi không gian, cô ngồi dậy xuống "giường".
Chiếc giường ghép đơn sơ vang lên âm thanh kẽo kẹt, trông như thể sắp tan tành tới nơi.
Có điều Lục Hạ biết là sẽ chẳng sao hết, vì nguyên thân ngủ trên chiếc giường này nhiều năm trời mà nó vẫn như vậy, cũng đã quen.
Xuống giường xong, cô đi tới trước bàn trang điểm ở góc tường.
Đây là chỗ dành riêng cho chị cả Lục Xuân, bình thường nguyên thân không tới đây, mà cô ta cũng không cho cô dùng.
Nếu để cô ta biết, e là sẽ nổi giận mất.
Có điều Lục Hạ chẳng quan tâm được nhiều như vậy, cô ngồi xuống, lấy gương ra soi thì thấy dáng vẻ của nguyên thân.
Người trong gương trông gầy gò ốm yếu, sắc mặt không tốt lắm, trông hơi vàng vọt, tóc thì càng khỏi phải nói, không chỉ xơ xác mà còn vàng khè đi.
Chỉ nhìn cũng biết đây là do không đủ dinh dưỡng.
Lẽ ra cho dù nguyên thân không được yêu thương, thì cũng không đến mức trông như thể không được cho ăn no như vậy, dù sao bố mẹ của nhà bọn họ đều làm công nhân, hẳn là nuôi được bốn đứa con.
Nhưng nhà Lục Hạ lại khác biệt, bố mẹ cô đều cực kỳ "hiếu thuận".
Hơn nữa bọn họ đều hiếu thuận nhà bố mẹ đẻ của riêng mình.
Ông Lục là con thứ hai