Tuy lần này đến đây, cô nói muốn quyến rũ một đồng chí có điều kiện tốt, nhưng đó là bởi vì Tô Ngọc Đình đáng ghét, chứ thực ra cô không hề có suy nghĩ đó.
Từ trước đến nay Tô Yến Đình chưa từng đàng hoàng yêu đương bao giờ.
Hồi còn đi học, mẹ nhắc nhở dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần, không cho phép cô yêu sớm, quản cô vô cùng chặt.
Bà nhất định không cho phép cây cải thảo mình chăm sóc tốt như vậy bị tên nhóc nào cướp đi mất.
Đợi đến khi cô tốt nghiệp đi làm, sau khi có hình tượng lý tưởng vợ hiền có công việc ổn định là “giáo viên”, mẹ cô mới tính cho cô chạm đến thành tựu “lấy được người chồng tốt”.
Bà để cô tiếp xúc với kiểu đàn ông có điều kiện tốt, ở bên cạnh bày mưu tính kế cho cô, cân nhắc lợi hại đủ kiểu.
Nhưng những người gọi là “đàn ông thành công” thì ai cũng vênh váo tự đắc, chỉ tay dạy bảo cô…Vậy nên cô cũng không cảm nhận được cái gì mà “yêu hận dây dưa”, nam nữ ngồi đối diện nhau mà cứ tưởng như đang trên bàn đàm phán lấy thứ mình cần.
Cô thì cần "lấy được người chồng tốt", đàn ông thì cần một "phụ kiện" vẻ ngoài xinh đẹp được lòng người khác.
Tô Yến Đình rất ghét kiểu đàn ông vừa thích ra oai lại vừa kiêu căng ngạo mạn, vậy nên cô có thiện cảm với kiểu người như Trương Triết Viễn làm văn thư nhìn ngốc ngốc kia hơn.
Cùng lúc đó, ở tầng một của nhà khách.
“Tham mưu trưởng Giang, đã ký xong rồi, anh còn có