Nghe xong, Trần Tấn Trung lo lắng nói:“Người có hôn ước với cô ấy là anh, bây giờ anh sắp kết hôn với em gái cô ấy, không phải cô ấy không có hôn ước gì rồi sao?”Tăng Vân Quân cau mày: “Người như cô ta không được.
”“Có gì mà không được, không phải cô ấy muốn radio sao, tôi cho cô ấy là được.
”Trần Tấn Trung vội vàng nói:“Người anh em, anh giúp tôi nói với cô ấy, mấy năm nay Trần Tấn Trung tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền cho vợ, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ cưới cô ấy một cách đường đường chính chính.
”Theo Trần Tấn Trung thấy, đây chẳng phải chuyện to tát gì.
Kết hôn mới là chuyện lớn của cả đời, cả đời cũng chỉ có một lần, không thể keo kiệt trong chuyện này được.
Ở quê, rất nhiều người dù phải mượn tiền cũng phải tổ chức lễ cưới cho trọn vẹn.
Cô gái nào mà không nở mày nở mặt vào ngày cưới thì sau khi kết hôn cũng sẽ bị người trong thôn chê cười cả đời.
Hơn nữa, phải chuẩn bị bốn thứ quan trọng, ở thôn rất khó đổi phiếu công nghiệp, không mua bán được hàng ở cung tiêu xã, thật ra không tiêu xài quá nhiều, tu sửa nhà mới tiêu khoản tiền lớn nhất.
Tiết kiệm bao nhiêu năm nay, không phải là vì để xây nhà cưới vợ sao, trong hai việc trọng đại này không thể tiết kiệm được.
Thực ra Trần Tấn Trung cảm thấy Tăng Vân Quân rất ngu ngốc, đã sắp kết hôn rồi, thế mà chỉ vì chuyện của radio mà bỏ lỡ một người