Hai bữa hôm nay cũng không thể có chuyện bọn họ ăn để cho hai người mới nhìn chứ?Ăn cùng nhau thì người khác khẳng định không vui, vốn đã ăn không đủ no, lại thêm hai miệng chia lương thực của họ thì ai sẽ đồng ý chứ.
Hai người Giang Thu Nguyệt không biết tình huống, mới đến nên chờ người cũ an bài trước.
Bọn họ một người từ hiện đại có vật tư phong phú tới đây không bao lâu, một là thiếu gia lúc trước nhà ở kinh đô luôn có thể lấp đầy bụng, nào có thể nghĩ đến ở chỗ này một ngụm lương thực thô cũng phải tính toán trái phải.
Không đợi Trần Trung Hoa quyết định lấy khẩu phần ăn của mình ra bù trước, từ cửa lớn đã có một người đi vào.
Là cậu thiếu niên lúc trước đưa Giang Thu Nguyệt tới đây, bưng một bát đựng bánh bột bắp to bằng nắm tay, nói xem như thức ăn của thanh niên trí thức mới tới hôm nay, khẩu phần lương thực của tháng này buổi tối sẽ đưa tới.
Đám thanh niên trí thức nghe thấy đều tụ lại đây, nhìn thấy bánh bột bắp thì ai cũng lộ vẻ vui mừng.
Trần Trung Hoa kinh ngạc, nhận lấy đĩa đưa cho nữ thanh niên trí thức để vào đĩa trong phòng bếp, lại hàn huyên hai câu, nghe thấy là đại đội trưởng Liễu Kiến Quốc tự mình làm rồi đưa tới.
Sau khi người nọ xách đĩa rời đi, Trần Trung Hoa cẩn thận quan sát hai người mới tới, nhìn thấy quần áo mới không mảnh vá trên người bọn họ, nhất là khí sắc của nữ đồng chí khỏe mạnh hơn những người khác nhiều, âm thầm suy nghĩ, đừng phải là hai tổ tông khó hầu hạ.
Nhưng mà hai người không gây khó dễ như anh ta nghĩ.
Lâm Văn Thanh xách vali nhỏ ngoan ngoãn đi theo an bài tới gian đông của các nam thanh niên trí thức.
Giang Thu Nguyệt đi theo phía sau nữ sinh oán giận lúc đầu, nhìn cô ấy lưu loát mở khóa lớn của gian tây.
"Tên tôi là Lưu Ái Anh, cô có thể gọi tôi là đồng chí Lưu.
" Cô ấy đẩy cửa nghiêng người cho Giang Thu Nguyệt vào phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đối phương, hừ hừ nói, "Tôi thấy cô nhỏ hơn tôi, gọi tôi là chị Anh Tử cũng được.
”Giang Thu Nguyệt thuận theo, "Chị Anh Tử, em là Giang Thu Nguyệt, chị gọi em là Thu Nguyệt là được.
” Vừa đáp lời vừa quan sát nơi phải ở sau này.
Trong phòng không lớn không nhỏ, không bố trí gì, thậm chí không bằng Giang gia lúc trước, dựa vào tường phía bắc là một giường đất lớn trải rộng, phía trên ba tấm chăn đệm, đuôi giường mỗi người có rương gỗ lớn, dưới giường đặt chậu rửa mặt và ly nước.
Lưu Ái Anh đánh giá từ trên xuống dưới quân phục màu xanh lá cây và toàn bộ trang phục trên người Giang Thu Nguyệt, cười một tiếng, "Tên này của cô thật là