Giang Thu Nguyệt không tiếp lời, cô nhìn ra đối phương không phải cố ý nhằm vào Lâm Văn Thanh, chỉ là đối với loại người như anh ta có thành kiến mà thôi, đây cũng là một nữ sinh có chuyện xưa.
Nữ sinh khác với nam sinh, phải sửa sang lại rất nhiều đồ đạc, Giang Thu Nguyệt tạm thời chuyển hành lý vào phòng, chuẩn bị chờ buổi chiều mọi người đều đi làm việc thì cô sẽ thu dọn.
Ngày mai sẽ bắt đầu cùng nhau xuống ruộng kiếm công điểm.
Hai người nói xong, cũng đã đến giờ ăn cơm, Lưu Ái Anh dẫn Giang Thu Nguyệt đến phòng bếp.
"Hôm nay đến phiên Lý đồng chí nấu cơm, dưới tay cô ấy rất trơn, chúng ta phải đi xem chút.
" Lưu Ái Anh thì thầm với cô trên đường đi.
Nữ Thanh niên trí thức họ Lý còn đang bận rộn trong phòng bếp, nắp nồi lớn trên bếp bốc hơi nước, trong bếp đốt lửa bằng cành cây khô.
Hai người đi vào chào hỏi, đồng chí Lý cười chào, thoạt nhìn tuổi tác tương đối lớn, áo len trắng quần xanh, dưới chân là một đôi giày vải đen tự mình làm, một bím tóc rất dài có hơi khô héo phần đuôi, tựa như màu da của cô ấy.
So sánh vẫn là Lưu Ái Anh có tinh thần diện mạo tốt hơn chút, sắc mặt tuy rằng cũng ố vàng nhưng tinh thần tốt hơn, có sức sống.
Đồng chí Lý thoạt nhìn trầm tĩnh dịu dàng dễ ở chung, nhưng khiến người ta liếc mắt qua không quá nhiệt tình.
Lúc Giang Thu Nguyệt đánh giá người khác, người khác cũng đang đánh giá cô, quy cô vào loại gia cảnh tiểu thư miềm yếu không biết gì.
Đồng chí Lý mỉm cười với cô, cúi đầu dập tắt ngọn lửa bếp.
Lưu Ái Anh đã quen với việc mở nắp nồi, liếc mắt nhìn trên đó rồi nói thẳng, "Đồng chí Lý, sao cô chỉ thêm hai cái bánh ngô, đội trưởng không phải đưa tới cho người mới một đĩa hay sao, một bữa ăn một nửa cũng không chỉ có hai cái chứ?” Nói xong nháy mắt với Giang Thu Nguyệt.
Giang Thu Nguyệt: "! " Hiểu được vừa rồi Lưu Ái Anh nói với cô là có ý gì.
Hai đôi mắt nhất thời nhìn chằm chằm đồng chí Lý, đồng chí Lý ngượng ngùng cười giải thích hấp trước một ít đối phó bữa cơm trưa, buổi tối còn phải gom góp để mọi người đón gió tẩy trần cho người mới.
Lời này khiến Lưu Ái Anh không có ý kiến gì, đi ra ngoài gọi Nam Thanh niên trí thức dậy ăn cơm.
Giang Thu Nguyệt không thèm để ý chút bánh ngô kia, nghĩ trong lòng nghĩ vị Lý đồng chí này thật sự sẽ "làm người", giữ khẩu phần ăn của người mới để đón người mới, còn giống như cô ta làm lớn tới bao nhiêu vậy.
Hai người mới đến ăn trưa thì một bánh ngô cộng thêm một chén canh rau dại loãng.
Lâm Văn Thanh không nói gì, cũng không hỏi lương thực đi đâu.
Canh rau dại không có chút dầu mỡ, còn hơi đắng chát, chỉ là