Đường Quyên cãi cố, Vương Chấn Hưng cũng không tranh luận với cô ta, chỉ nói: “Trưa hôm nay họ cũng có hoạt động, chúng ta ăn cơm xong qua đó xem sao.
”Hai người hai tâm tư khác nhau, cầm phiếu cơm mà nhà trường cấp cho chuyến công tác lần này, đến quán cơm quốc doanh duy nhất trong huyện ăn cơm.
Tạ Miêu vẫn không hay biết vì mình mà cánh giáo viên trường Nhị Trung đã có mấy phen ồn ào bất đồng ý kiến.
Ăn trưa xong, cô và Hứa Văn Lệ chạy hai vòng quanh sân thể dục để tiêu thực.
Sau đó vừa mới quay về phòng học chuẩn bị chơi trò 24 điểm* để rèn luyện trí não thì phát hiện Ngô Thục Cầm đang cau mày nhìn máy ghi âm, vẻ mặt có phần lo lắng.
*Trò chơi 24 điểm là một trò chơi bài số học, trong đó mục tiêu là tìm cách điều khiển bốn số nguyên sao cho kết quả cuối cùng là 24 (Nguồn st)“Sao thế?”Gần mấy tháng trời học cùng với nhau, Hứa Văn Lệ đã khá thân với Ngô Thục Cầm, thấy thế thì hỏi ngay.
Ngô Thục Cầm nghe thấy, vô thức nhìn Tạ Miêu một cái, “Chẳng sao cả.
”Nói xong, vẻ mặt của cô ấy lại rầu rĩ, ấp úng nói: “Chỉ là, chỉ là vừa rồi lúc tớ đảo dây băng thì ấn nhầm nút, xóa mất một đoạn trong bài khóa.
”“Cậu xóa mất một đoạn trong băng từ rồi?” Hứa Văn Lệ kinh ngạc, “Câu xóa mất đoạn nào?”“Đoạn trưa nay cần dùng.
”Ngô Thục Cầm cúi gằm mặt, ngượng nghịu nhìn Tạ Miêu, “Hay là, trưa nay chúng ta không đọc đoạn bài khóa này nữa?”“Hôm nay không đọc, về sau cũng phải đọc thôi.
” Hứa Văn Lệ hết nói nổi.
Ngô Thục Cầm thấy thế càng ảo não hơn, trái lại Tạ Miêu vẫn khá trấn tĩnh, “Cậu mở một đoạn băng từ cho tớ nghe, xem có cách nào vớt vát không.
”Tạ Miêu nói đoạn, quay về chỗ mình tìm sách Tiếng Anh của học kỳ này.
Mắt Ngô Thục Cầm vụt sáng, vội vàng vặn ngược dây băng từ đến trước đoạn bị xóa, mở băng lên.
Nội dung đoạn băng từ bị xóa cũng không tính là quá nhiều, chỉ chưa đến hai đoạn.
Nhưng hai đoạn này đều là phần mà sách yêu cầu học thuộc lòng hết, trong đó còn có một câu kinh điển.
Tạ Miêu nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta cứ xóa bài khóa này đi đã, tớ sẽ ghi âm lại một bài sau.
”“Ghi âm lại?”Mới đầu Ngô Thục Cầm chưa kịp phản ứng, sau đó mới hiểu ra.
Đúng vậy, tuy khẩu ngữ của Tạ Miêu kém cô mình rất rất rất rất nhiều, nhưng ghi âm một bài khóa hẳn là không thành vấn đề.
Vương Chấn Hưng và Đường Quyên ăn cơm xong, lúc tìm đến lớp 10 (1), trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nữ trong trẻo đang đọc bài khóa bằng khẩu âm Luân Đôn lưu loát.
Đó là một bài diễn thuyết của một chính trị gia kiệt xuất nào đó trong lịch sử, khi cô bé kia đọc