Uống xong một viên thuốc trợ tim khẩn cấp, quả nhiên sắc mặt của Hạ Đào khá hơn rất nhiều, tay cũng không run rẩy như vậy nữa.
Có bạn học phản ứng nhanh đã tranh thủ lúc Tạ Miêu cho uống thuốc để chạy đi tìm giáo viên, hai giáo viên bước chân vội vã tiến vào: “Hiện tại em ấy thế nào rồi?” Bọn họ vội vàng lại đây xem xét tình hình của Hạ Đào.
“Em không sao, đã khá hơn nhiều rồi.
”Hạ Đào suy yếu mỉm cười, giọng nói nhẹ như lông chim vậy.
Trong đó có cô giáo mà Tạ Miêu đã gặp qua trước khi thi nghe vậy thì nghiêm mặt: “Đã bảo em phải chú ý một chút, không thoải mái thì nhanh chóng uống thuốc, thật sự khó chịu thì không thi nữa, em còn cố gắng gượng à? Thi cử có quan trọng như sức khỏe của em không?”Thấy lần này cậu phát bệnh rất nghiêm trọng, cô ấy vừa sơ tán học sinh trong phòng học vừa nói với thầy giáo trẻ tuổi tới cùng mình kia: “Tiểu Trương, thầy đi xem có thể đón xe hay không, em ấy như vậy không ổn, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.
”Hạ Đào nghe xong, đôi mắt trong trẻo chậm rãi chuyển sang Tạ Miêu: “Cậu đi trước đi, hôm nay cảm ơn cậu.
”Dù sao thì Tạ Miêu cũng là từ nơi khác tới dự thi, ở tỉnh thành lạ nước lạ cái, có muốn giúp cũng chưa chắc có thể giúp được.
Thấy có giáo viên trong trường hiểu rõ tình huống của Hạ Đào ở đây, cô cũng không ở lại thêm phiền, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chào tạm biệt với cậu: “Tôi đi đây, cậu không thoải mái thì đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực.
”Đôi mắt của Hạ Đào trong veo đến mức dường như có thể liếc mắt một cái là nhìn tới tận đáy con ngươi đang yên lặng nhìn cô, không tiếng động gật gật đầu, dáng vẻ tái nhợt và yếu ớt.
Tạ Miêu vẫn là lần đầu nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy nhưng lại giống như vừa chạm vào là vỡ, chỉ cảm thấy khi cậu ngoan ngoãn gật đầu, người có lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng có thể mềm xuống trong nháy mắt.
Thiếu niên ưu tú lại tốt đẹp như vậy, sao lại không được ông trời yêu mến, nhận được một cơ thể ốm yếu như vậy?Tạ Miêu mang theo tia tiếc nuối một cách khó hiểu ra khỏi phòng học, lập tức bị mấy bạn nữ vội vàng chạy tới vây quanh: “Bạn học, nghe nói Hạ Đào phát bệnh? Bây giờ cậu ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm hay không?”Mấy người vừa nói lại vừa lo lắng nhìn xung quanh vào phía trong phòng học nhưng không dám đi vào.
Tạ Miêu thấy thế, liền nói sơ qua về tình hình của Hạ Đào cho các cô ấy biết.
Đối phương rõ ràng rất quan tâm tới Hạ Đào, vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng nói cảm ơn cô.
Chờ thầy giáo đi đón xe vội vàng chạy về, cuối cùng Tạ Miêu mới rời đi.
Ngoài cổng trường, Vương Chấn Hưng và Phó Linh đang đợi: “Sao ra muộn như vậy? Phòng thi của các em thu bài chậm à?”“Không ạ.
” Tạ Miêu lắc đầu, nói: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách ngày hôm qua bị lên cơn đau tim, làm chậm trễ thời gian một chút.
”“Cậu ấy bị lên cơn đau tim à?” Phó Linh cả kinh: “Nghiêm trọng không? Có nặng lắm không?”“Đã uống thuốc trợ tim khẩn cấp, lát nữa thầy cô của cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.
”Phó Linh nghe vậy, gật gật đầu không nói nữa, nhưng dọc đường trở về đều có chút thất thần, giống như có tâm sự.
Tạ Miêu rất ít thấy cô ấy như vậy, nhịn không được nhỏ giọng: “Tớ phát